Chương trước
Chương sau
Thấy Mộ Như Nguyệt đi về phía mình, Ma linh thét lên một tiếng bén nhọn, rồi sau đó, căn bản không đợi Mộ Như Nguyệt có phản ứng gì, lập tức chạy về phía xa xa.

Tốc độ kia cũng làm Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn...

Hình như nàng thật sự không làm cái gì nha? Hắn phải sợ hãi như vậy sao?

"Cái này..." Mộ Như Nguyệt sờ sờ mũi, thấy ánh mắt mọi người cổ quái nhìn mình, khóe môi nàng khẽ giật giật, "Ta chưa làm gì hết, ta cũng không biết tại sao lại thế này..."

Thư Ninh hung hăng hít một ngụm khí lạnh, cười khổ: "Nguyệt Nhi, ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật?"

Mộ Như Nguyệt nhún vai, cười nhạt không nói, nhìn thần sắc Ma linh, đáy mắt nàng hiện lên một tia sáng.

Chẳng lẽ người khiến Ma linh hoảng sợ như thế, là Tiểu Hoàng Nhi?

Tiểu tử kia, thật sự có quá nhiều bí mật...

Lương Văn phục hồi lại tinh thần, bỗng bắt gặp ánh mắt nữ tử nhìn mình, hắn cảm thấy cả người lạnh lẽo, rùng mình một cái.

"Bùa truyền tống của chúng ta, là ngươi giở trò?"

Mộ Như Nguyệt hơi nheo mắt, ngữ khí băng hàn như gai nhọn đâm vào lòng Lương Văn, làm thân thể hắn càng thêm run rẩy.

"Ta... vừa rồi là ta nói bậy..." Lương Văn vội vàng phủ nhận.

Bất luận thế nào hắn cũng không thể thừa nhận, nếu không thì có khác gì muốn chết?

"Phải không?" Mộ Như Nguyệt cười cười.

Không biết vì sao nhìn nụ cười kia, tâm Lương Văn chấn động, sắc mặt tái nhợt.

"Gặp phải mãnh thú như Ma linh, nếu không có bùa truyền tống, chúng ta sẽ có kết cục thế nào?" Mộ Như Nguyệt khẽ cong khóe môi, đôi mắt đen lạnh lẽo nhìn hắn...

Lương Văn cắn chặt môi: "Ngươi... không phải các ngươi vẫn không có việc gì sao? Hơn nữa, thật sự không phải ta làm, là phủ thành chủ, nhất định là phủ thành chủ làm, không liên quan đến ta!"

Có bản lĩnh thì các ngươi đi tìm phủ thành chủ đi, dù sao hắn tuyệt đối không thừa nhận.

"Ngươi không thừa nhận cũng không sao, chỉ cần ta nhận định là đủ rồi", Mộ Như Nguyệt cười nhạt, "Huống chi, lần này nếu không phải vận khí ta tốt, sợ là chúng ta sẽ phải chết ở đây, món nợ này, ta nên tính toán với các ngươi thế nào đây?"

Kỳ thật, dù Ma linh không chạy trốn, có Bạch Trạch ở đây, nàng cũng không gặp nguy hiểm gì. Nhưng nếu trước đó, nàng không gặp Bạch Trạch thì sao?

Đến lúc đó, nàng cũng có cách nào...

Cho nên đối với người muốn hại mình, nàng nhất quyết sẽ không bỏ qua!

"Ngươi muốn làm trái quy tắc thi đấu?" Tim Lương Văn run lên, quát lớn.

"Hiện tại đang vẫn chưa ra khỏi nơi thi đấu, cho nên dù ta động thủ với ngươi cũng không trái quy tắc, chỉ cần chúng ta còn chưa rời khỏi nơi này, trận đấu vẫn chưa kết thúc." Mộ Như Nguyệt hơi nâng mắt, bước về phía Lương Văn.

Ánh mắt Lương Văn càng thêm tối tăm, hắn cũng không sợ Mộ Như Nguyệt, dù thế nào nàng cũng chỉ là một thiên phú trung cấp mà thôi, tại sao hắn phải sợ?

Nhưng mà điều hắn lo lắng chính là Ma linh kia!

Tuy không biết vì sao Ma linh lại bỏ chạy, nhưng rõ ràng Ma linh quen biết nữ nhân này, nếu nó lại chạy đến đây nữa thì hắn sẽ xong đời...

"Mộ Như Nguyệt, có bản lĩnh, chúng ta đấu một trận!" Lương Văn vội vàng rống to, "Ngươi mượn uy phong Ma linh thì có bản lĩnh gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.