Chương trước
Chương sau
Lương Văn lạnh lùng nhìn đám người Mộ Như Nguyệt, khoé môi gợi lên nụ cười châm chọc, hắn vung tay xé bùa truyền tống, nhưng rất nhanh, sắc mặt hắn đã thay đổi...

"Không! Không thể nào!"

Rõ ràng hắn đã xé bùa truyền tống, nhưng tại sao vẫn còn ở nơi này.

Bỗng nhiên, một hơi thở lạnh lẽo truyền đến khiến thân thể hắn cứng đờ, kinh ngạc ngước mắt lên, trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy thẳng vào lòng.

Bạch y tung bay như hoa tuyết trôi nổi trong không trung.

Lúc này, ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh bang, toàn thân bao phủ vô tận hàn khí, nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt đã giảm xuống, lạnh lẽo thấu xương khiến người ta nghẹt thở.

"Ngươi... ngươi đã làm gì ta?"

Thanh âm Lương Văn hoảng sợ, run giọng hét lên.

Không sai, nhất định là nàng là gì đó, bùa truyền tống mới mất đi hiệu lực.

"Không có gì", Mộ Như Nguyệt cười khẽ, nụ cười lại vô cùng lạnh lẽo, "Ngươi không cho chúng ta rời đi, ta dĩ nhiên cũng muốn ngươi ở lại bồi bạn."

Thanh âm nàng nhẹ như gió, lại giống như một thanh kiếm sắc bén mạnh mẽ đâm vào tim hắn.

Đến giờ phút này, Lương Văn mới cảm nhận được nỗi sợ hãi...

"Biến thái, ngươi là tên biến thái!!!" Lương Văn hoảng sợ la lên.

Trên bùa truyền tống là phù văn giúp người ta thông qua thiên địa kinh khí truyền tống đến một nơi khác, mà nếu muốn phá huỷ bùa truyền tống thì phải có thực lực mạnh cỡ nào mới có thể làm được?

Nữ nhân này rõ ràng là biến thái!

An Thiến sững sờ chớp chớp mắt, kinh ngạc nhìn Mộ Như Nguyệt, nuốt một ngụm nước bọt, hỏi: "Nguyệt... Nguyệt Nhi, ngươi làm thế nào vậy?"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt không nói, ánh mắt lạnh lùng vẫn nhìn Lương Văn.

Trong lúc Lương Văn run rẩy sợ hãi, trên bầu trời bất chợt truyền đến tiếng rống của Ma linh, vang dội, chấn động khắp sơn mạch.

"Lương Văn đại ca!"

An Lâm biến sắc, hiện tại nàng không quản được nhiều như vậy, lấy bùa truyền tống ra muốn trốn thoát, nhưng không khí xung quanh tựa như bị khoá chặt, không cách nào thoát được...

Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống, vẻ mặt An Lâm tuyệt vọng, phẫn hận nhìn chằm chằm An Thiến: "An Thiến, tất cả đều tại ngươi! Nếu không phải vì các ngươi thì ta cũng không thê thảm như vậy!"

Đến giờ phút này nàng vẫn không hề tự hỏi nguyên nhân, chỉ đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác...

An Thiến cắn chặt môi, không nói lời nào, mấy năm nay nàng đã sớm quen rồi...

"Rống!"

Ma linh ngửa đầu rống lên một tiếng, nhìn những ánh mắt sợ hãi bên dưới, trong lòng nó càng đắc ý, sau đó dời mắt về phía dung nhan khuynh quốc khuynh thành của Mộ Như Nguyệt.

"Chậc chậc", nó liếm liếm khoé môi, cười quái dị, "Bản vương đã lâu không được thưởng thức thịt người mỹ vị như vậy, thịt của ngươi quá thơm ngon, ngay cả tinh thần lực cũng rất cường hãn, nếu ăn thịt ngươi, thương thế của ta có thể khôi phục được bảy tám phần. A, ở đây còn có một linh hồn sư? Ha ha, không ngờ lần này thu hoạch không nhỏ."

Ánh mắt Ma linh đảo qua Mộ Như Nguyệt, nhìn An Thiến bên cạnh, bất quá đối với nó mà nói, Mộ Như Nguyệt vẫn mê hoặc hơn.

"Tiểu cô nương, yên tâm, bản vương sẽ một ngụm nuốt ngươi, sẽ không để ngươi chịu đau đớn gì."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.