Chương trước
Chương sau
Thư Ninh lắc đầu, nói: "Ta không muốn báo thù, càng không muốn nhìn thấy người Tô gia, nếu người Tô gia không trêu chọc ta, ta cũng không muốn nói thêm về chuyện này, nếu như bọn họ còn không chịu buông tha ta, vậy Thư Ninh ta cũng không phải dễ bị lừa gạt!"

Trong mắt xẹt qua một tia sáng lạnh, Thư Ninh cười gằn nói.

An Thiến khẽ nhấp môi nhưng không nói thêm gì, nàng cũng không thể ngờ một nữ tử thanh nhã điềm đạm như Thư Ninh lại có một quá khứ chua xót đến vậy.

Vì một nữ nhân mà không tin cả nữ nhi mình, nam nhân kia thật sự không xứng làm cha!

"Quên đi", Thư Nninh nắm chặt tay An Thiến, mỉm cười nói, "Ở Tô gia, tuy ta có thiên phú trác tuyệt, được cha sủng ái, nhưng vì mẫu thân mất sớm nên cuộc sống cũng không tốt đẹp gì, kế thật luôn ngấm ngầm cho người khi dễ ta, sau khi được ông ngoại đón về ta mới thoát khỏi cuộc sống đó, như vậy có gì không tốt?"

"Nhưng mà, Thư Ninh, tại sao mẫu thân ngươi lại vô duyên vô cớ mất? Nếu cha ngươi cưới mẹ ngươi chưa được mấy ngày đã thông đồng với nữ nhân thanh mai trúc mã kia, vậy cái chết của nàng có thể lien quan đến kế thất của ngươi hay không? Có vài nữ nhân vì thượng vị mà có thể làm ra bất cứ chuyện gì."

An Thiến chớp chớp mắt, đôi mắt to sáng ngời hữu thần nhìn Thư Ninh.

Trong lòng Thư Ninh đột nhiên lộp bộp, sắc mặt trầm xuống: "Ta chưa bao giờ nghĩ tới điểm này, bây giờ nghe ngươi nói đúng là có khả năng, nếu như cái chết của mẫu thân ta có liên quan đến nữ nhân kia, ta nhất định sẽ khiến nàng phải trả giá đắt!!!"

Thư Ninh siết chặt nắm đấm, thân thể khẽ run lên...

"Đi thôi." Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn về phía sâu trong hang động, "Trong hang động này có thứ ta muốn có..."

Thư Ninh khẽ gật đầu, nói: "Vậy chúng ta đi xem đi, không biết cỗ lực lượng có thể hấp dẫn bọn Kim Khải sẽ là cái gì..."

Đối với Kim Khải, nàng cũng chẳng có bao nhiêu hảo cảm, dù sao thời điểm nàng bảy tuổi đã rời khỏi Tô gia, từ đó về sau cũng không còn gặp hắn nữa.

Lần này xúc động cũng chỉ vì thấy Tô Sương đi bên cạnh hắn, nữ nhi của nữ nhân mà nàng hận thấu xương kia...

Huống chi, mẫu thân mới mất được mấy ngày, nữ nhân kia đã mang thai...

Cho nên làm sao nàng có thể không hận? Chỉ cần nghĩ đến thi thể mẫu thân còn chưa lạnh, nam nhân kia đã giăng đèn kết hoa nghênh đón một nữ nhân khác về phủ, tim nàng liền đau đớn...

Cho dù khi đó nàng chỉ mới là đứa trẻ vừa ra đời nhưng khi nghe hạ nhân miêu tả sinh động cũng nhịn không được muốn giáo huấn nữ nhân kia một trận...

Thư Ninh thầm hít sâu một hơi, vứt bỏ những tạp niệm trong đầu rồi theo sát Mộ Như Nguyệt đi vào sâu trong hang động...

"Chính là chỗ này."

Lúc Mộ Như Nguyệt dừng bước, trước mặt nàng đột nhiên xuất hiện thêm một người làm mọi người sửng sốt, hoảng sợ.

Nam nhân trước mắt thân hình cao lớn, đứng thẳng tắp trước mặt Mộ Như Nguyệt, một thân áo bào đen, ngũ quan anh tuấn lãnh khốc, khí chất bễ nghễ thiên hạ.

"Nguyệt Nhi", An Thiến chọc chọc cánh tay Mộ Như Nguyệt, cắn cắn môi liếc nhìn nam nhân áo đen, "Người này là ai? Hắn có chút khủng bố..."

Khủng bố?

Khoé môi Mộ Như Nguyệt giật giật, phỏng chừng An Thiến là người đầu tiên nói Viêm Tẫn khủng bố...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.