Bất luận thế nào, cỗ lực lượng kia thuộc về Viêm Tẫn, nàng sẽ không để người khác cướp đi...
"Ngươi dựa vào cái gì?" Thiếu nữ trợn to mắt, phẫn hận nói, "Chỉ bằng đám phế vật các ngươi mà cũng muốn độc chiếm nơi này? Ta nói cho các ngươi biết, hang động này là chúng ta nhìn trúng, các ngươi ra khỏi đây cho bổn tiểu thư, nếu không, bổn tiểu thư sẽ cho các ngươi biết thế nào là hối hận!"
Chỉ bằng đám phế vật này cũng dám đánh nhau với bọn họ? Rốt cuộc bọn hắn có biết chữ chết viết thế nào không?
"Sư phụ", Thiên Thừa Ngôn nhíu mày, chắn trước mặt Mộ Như Nguyệt, "Để ta giáo huấn nha đầu thúi này một trận!"
Bang!
Một âm thanh thanh thúy vang lên.
Thiếu nữ tuyệt sắc ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn Thiên Thừa Ngôn đã xuất hiện trước mặt mình từ lúc nào, ngây người nửa ngày, rồi nổi điên nhào tới.
"A a a! Tiểu tử thúi, ngươi dám đánh ta, ta muốn giết ngươi!"
Từ nhỏ đến lớn cha mẹ đều không nỡ động vào một đầu ngón tay của nàng, cái tiểu tử thúi này lại dám tát nàng một cái, chuyện này nàng tuyệt đối không nhịn được!
"Hừ!"
Thiên Thừa Ngôn hừ lạnh, giơ tay muốn cho thiếu nữ một tát nữa, nhưng lúc hắn vừa giơ tay lên liền bị một bàn tay khác chặn lại.
Đối diện với một đôi mắt vàng kim sắc bén, đáy lòng hắn dâng lên cảm giác lạnh lẽo.
"Có phải ngươi quá lớn mật rồi không?"
Phanh!
Hắn vung tay lên, Thiên Thừa Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878737/chuong-794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.