"Tránh ra!"
Nhìn nam nhân chắn trước mặt mình, Mộ Như Nguyệt nâng mắt, ánh mắt lạnh tận xương, sắc bén như kiếm quét về phía nam nhân.
Hắn hơi ngẩn ra một chút, rồi bất giác cười phá lên: "Mỹ nhân thật có cá tính, ngươi đi theo tên phế vật Thừa Ngôn này có gì tốt? Không bằng đi theo ta đi, thế nào?"
Dứt lời, hắn giơ tay muốn vuốt ve dung nhan khuynh quốc khuynh thành kia.
Nhưng còn chưa đụng vào nữ tử, trên người đối phương đã bộc phát khí thế lãnh liệt làm Lương Văn bay ra ngoài.
Nhất thời, mọi người đều tập trung nhìn về phía này.
Thiên Thừa Ngôn có chút đồng tình nhìn Lương Văn, nở nụ cười nhạo báng, đừng nhìn bề ngoài sư phụ dễ khi dễ, thật ra chính là một lão hổ, ai đụng tới liền xui xẻo...
"Tiện nhân đáng chết, ngươi cũng dám đả thương ta!"
Lương Văn giận tím mặt, vừa định hung hăng giáo huấn Mộ Như Nguyệt, liền nghe thấy một thanh âm thanh lãnh truyền đến: "Lương Văn!"
Thân thể Lương Văn lập tức chấn động, vội vàng thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn thanh y nữ tử bên cạnh: "Đậu tiểu thư, nữ nhân này thật quá đáng, ta muốn giáo huấn nàng một trận!"
Thanh y nữ tử khẽ cau mày, ngữ khí không nóng không lạnh khiến người ta nghe không ra cảm xúc gì: "Đi thôi."
Trước khi rời đi, nàng nhàn nhạt liếc Mộ Như Nguyệt một cái, cái liếc mắt này hàm chứa cao ngạo và khinh thường, tựa như muốn nói, Mộ Như Nguyệt chỉ là một nhân vật nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878723/chuong-780.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.