Chương trước
Chương sau
Editor: Tường An

Đáng tiếc, Tử Thược nàng không phải loại người khoanh tay chịu chết!

"Tử Thược, muốn giết cứ giết, đừng nghĩ hỏi ta bất cứ chuyện gì về vị đại nhân kia, thủ đoạn của hắn quá tàn nhẫn, ta không muốn rơi vào tay hắn, cho nên ta sẽ không nói gì đâu!"

Tử Thược cười lạnh: "Tốt, ta thỏa mãn ngươi!"

Phụt một tiếng, trường kiếm sắc bén cắt qua cổ Vân Tề, đầu hắn rơi xuống, lăn lông lốc trên sàn.

Tử Thược vén màn đi ra, vừa đảo mắt đã nhìn thấy xa phu đang trốn ở đằng xa.

Tử Thược lạnh lùng đánh về phía xa phu, hắn lập tức phun máu tươi, ngã trên mặt đất, giật giật hai cái rồi chết hẳn.

Phanh!

Trong căn phòng âm u, một cỗ lực lượng đánh tới, nữ tử trong phòng nghe thấy âm thanh này, hoảng sợ run bắn người, lúc ngước mắt lên liền nhìn thấy một gương mặt tràn ngập lo lắng.

"Sư phụ!" Hai mắt Nam Cung Tử Lan sáng lên, nước mắt trượt xuống.

Nhìn bộ dáng Nam Cung Tử Lan hiện giờ, trong lòng Tử Thược đau xót, chặt đứt dây xích rồi ôm nàng vào lòng.

"Tử Lan, sư phụ đến chậm."

"Sư phụ, ta biết người nhất định sẽ đến cứu ta..."

Nam Cung Tử Lan hai mắt đẫm lệ nhìn Tử Thược, cắn chặt môi nói: "Sư phụ, thật xin lỗi, ta bị những người đó bắt, còn liên lụy sư phụ phải tìm ta...."

Dựa vào thực lực của nàng, những người đó căn bản không thể bắt được nàng, nhưng dù sao nàng cũng không tiếp xúc nhiều với người ngoài, cho nên rơi vào bẫy của bọn họ rồi bị bắt đến đây.

Mà dây xích sắt này khóa chặt nguyên khí trong cơ thể nàng, làm nàng không thể vận dụng thực lực, nếu không những người đó sao có thể kiềm chế nàng...

"Tử Lan, ngươi chịu khổ rồi."

Tử Thược buông nữ tử trong lòng ra, nhìn thấy vết thương trên người nàng, lửa giận trong lòng bạo phát: "Vừa rồi một đao giết bọn họ thật là quá tiện nghi rồi, ta nên treo bọn họ lên tra tấn đến chết!"

Mấy tên gia hỏa kia, ngay cả đồ đệ của Tử Thược nàng cũng dám động, nàng tuyệt đối sẽ khiến bọn họ chết không tử tế, đặc biệt là cái tổ chức thần bí kia...

Ánh mắt Tử Thược lạnh lùng, nở nụ cười âm hàn.

"Tử Lan, chúng ta đi thôi, nên rời khỏi nơi này", Tử Thược kéo tay Nam Cung Tử Lan, quét mắt về phía mấy nữ tử khác trong phòng, nói, "Vân gia đã bị diệt, các ngươi có thể rời đi, bất quá tốt nhất vẫn nên cẩn thận, còn có những người khác muốn bắt các ngươi!"

"Vâng."

Nghe vậy, mấy nữ tử kia vội vàng đứng lên, chạy nhanh ra ngoài, không bao lâu đã biến mất trước mắt Tử Thược...

Nam Cung Tử Lan cắn chặt môi, đi theo sau Tử Thược.

Từ trước đến nay nàng luôn sống trong sự bảo bọc của người thân, không cần phải tự mình đối mặt với kẻ địch, nhưng bây giờ nàng phát hiện, thực lực quan trọng cỡ nào.

Không có thực lực, mất đi sự bảo hộ của người khác, nàng chẳng là gì nữa...

Nam Cung Tử Lan âm thầm cắn chặt răng, bất luận thế nào, nàng sẽ không bao giờ trở thành gánh nặng cho sư phụ...

Tần Trung thành, trong khách điếm, Tử Thiên Cảnh vừa liếc mắt đã nhìn thấy Tử Thược đẩy cửa đi vào, tươi cười lười biếng nói: "Cô cô, nếu đã tìm được Nam Cung Tử Lan rồi, chúng ta cũng nên xuất phát đi Thiên Ma thành."

Dứt lời, hắn dời mắt nhìn tiểu oa nhi bên cạnh, vươn tay sờ sờ đầu hắn.

Dạ Tư Hoàng nhíu mày, hất tay Tử Thiên Cảnh ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.