Chương trước
Chương sau
Editor: Tường An

"Phải không?" Tử Thiên Cảnh mỉm cười, nụ cười lại lộ ra hàn ý, "Nhưng vừa rồi ta lại nhìn thấy người Vân gia đưa một nữ tử vào một chiếc xe ngựa, Vân Tường, có phải ngươi nên cho ta một lời giải thích hợp lý hay không?"

Vân Tường biến sắc: "Ngươi đã thấy? Nếu ngươi đã nhìn thấy, vậy tại sao..."

"Ngươi muốn hỏi tại sao ta không cứu cô cô về đúng không?" Tử Thiên Cảnh cười nhạt nói, "Tại sao phải làm như vậy? Nàng thật vất vả mới có được cơ hội để các ngươi mang nàng đến nơi đó, tại sao ta phải phá hỏng? Quan hệ của ta và các ngươi không tốt đến mức đó, không muốn trợ giúp các ngươi..."

"Ngươi nói cái gì?" Vân Tường tái mặt, ánh mắt không thể tin nổi, "Ngươi nói nàng giả bộ!"

Nếu vậy, vậy....

Hắn rùng mình, hoảng sợ trợn to mắt.

Cẩm y khẽ bay, nam nhân chạy chậm về phía Vân Tường, theo từng bước chân của hắn, khí thế cường đại cũng dần tán ra, tóc đen tung bay trong gió.

Vân Tường chỉ cảm thấy hô hấp mình cứng lại, sợ hãi nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ trước mắt.

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?" hắn nhịn không được lui về phía sau, run giọng nói.

"Làm gì? Ngươi nói đi?" Trong mắt Tử Thiên Cảnh chứa ý cười, chậm rãi nâng tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo thấu xương, khiến tim người ta như đóng băng lại...

Nỗi sợ hãi cực độ đã làm Vân Tường mất đi lý trí, nổi điên nhằm về phía Tử Thiên Cảnh: "Tiểu tử thúi, ngươi chết đi cho ta!"

Oanh!

Trường kiếm chém xuống, cuồng phong nổi lên, hung hăng hất văng Vân Tường ra xa, hộc máu không ngừng...

Vân Tường sợ hãi, thân thể run lẩy bẩy.

"Nói cho ta biết cái tổ chức thần bí kia!" Tử Thiên Cảnh nhìn về phía Vân Tường, thanh âm lạnh lẽo.

"Đừng hỏi ta, đừng hỏi gì hết, ta tuyệt đối không nói!"

Vân Tường vội vàng ngậm miệng lại, dù trong lòng rất sợ hãi cũng không muốn nói ra chuyện đó.

Nếu như không nói, hắn chỉ chết mà thôi, còn nếu nói ra, vị đại nhân kia sẽ khiến hắn sống không bằng chết...

Không chỉ có hắn, cả nhà hắn cũng sẽ bị tra tấn sống không bằng chết!

Tuy Tử Thiên Cảnh sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng cũng không nói sẽ ra tay với người nhà hắn, cho nên bất luận thế nào cũng không thể nói ra...

"Nếu ngươi không nói, vậy ta giữ lại ngươi cũng không có tác dụng gì!"

Phụt!

Trường kiếm mạnh mẽ đâm vào ngực Vân Tường, máu tươi bắn tung tóe, hắn hơi nhấp miệng muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn im lặng...

"Chúng ta đi thôi."

Tử Thiên Cảnh hơi ngẩng đầu lên, dung nhan tuấn mỹ lóa mắt dưới ánh hoàng hôn...

Xe ngựa đi đến vùng ngoại ô cây cối rậm rạp thì ngừng lại, sau đó truyền đến tiếng xa phu: "Vân thiếu gia, đến rồi."

"Đến rồi?" Vân Tề hồi phục tinh thần, cười âm hiểm nói, "Đúng rồi, vị cô nương lần trước chộp được thế nào? Nhớ đừng làm nàng bị thương, đại nhân không thích một linh hồn không hoàn chỉnh."

"Vân thiếu gia yên tâm, linh hồn không thành vấn đề, chỉ bị thương ngoài da một chút thôi."

"Vậy thì tốt", Vân Tề thở phào một hơi, "Bây giờ bổn thiếu gia mang Tử Thược cô nương vào đó, chờ ngày mai vị đại nhân kia sẽ phái người đến đón."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.