Chương trước
Chương sau
"Đông Đảo là một hòn đảo nhỏ ở biển Đông, lãnh thổ chưa lớn bằng một phần tư Trung Châu, nhưng ở Đông Đảo cũng có rất nhiều cường giả, không thua gì đại lục Trung Châu, ngươi chính là một đứa trẻ bị vứt bỏ được ta nhặt về trong lúc đi du lịch đến Đông Đảo."

Trong lòng Thánh Nguyệt phu nhân chấn động, nàng không nghĩ tới mình không phải là người ở đại lục Thần Vũ, cũng không phải người đại lục Trung Châu...

"Năm đó, một nữ tử ôm ngươi đào vong, rồi gặp ta, nàng cầu xin ta thu nhận ngươi, ta thấy nàng đáng thương nên đồng ý, sau đó nàng chết trước mặt ta..."

Giờ phút này, thân thể nàng cứng đờ, cũng không lên tiếng quấy rầy, chỉ lẳng lặng nghe Đan tôn giả kể lại.

"Sau khi nàng chết, ta vận dụng thế lực của mình tra ra thân thế của ngươi, biết được ngươi đến từ Đậu gia ở Đông Đảo."

"Đậu gia?"

"Đúng vậy!" Đan tôn giả gật gật đầu, "Đậu gia kia cũng được coi là hào môn gia tộc ở Đông Đảo, có quyền thế không nhỏ."

Thánh Nguyệt phu nhân hít sâu một hơi, hỏi: "Vậy sư phụ biết ai đã giết mẫu thân ta?"

Đan tôn giả cười khổ nói: "Người giết mẫu thân ngươi chính là nha hoàn bên người nàng!"

Thánh Nguyệt phu nhân sửng sốt, tựa hồ không thể tin vào tai mình.

Đan tôn giả làm như không nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của nàng, tiếp tục nói: "Nương ngươi có dung nhan tuyệt thế, thiên phú dị bẩm, trong một lần tình cờ gặp được cha ngươi, hai người yêu nhau, nhưng lại không được Đậu gia chấp nhận, bất quá cha ngươi rất chân thành, tha thiết yêu mẫu thân ngươi cho nên bọn họ bất đắc dĩ chấp nhận hai người."

"Nhưng..." Đan tôn giả ngừng lại một chút, "Nha hoàn của mẫu thân ngươi cũng yêu phụ thân ngươi, cho nên nàng cấu kết với mấy trưởng lão Đậu gia, giết mẫu thân ngươi, sau đó dùng Dịch dung đan giả mạo mẫu thân ngươi sống cùng cha ngươi."

"Sư phụ", thanh âm Thánh Nguyệt phu nhân nghẹn ngào, "Chuyện này, tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết?"

Đan tôn giả cười khổ: "Bởi vì liên lụy quá rộng, hậu thuẫn của Đậu gia chính là thế lực mạnh nhất Đông Đảo, Thiên Ma Môn! Hơn nữa, lúc nha hoàn của mẫu thân ngươi làm chuyện này cũng có sự trợ giúp của Thiên Ma Môn, nếu không thì chuyện đã không thuận lợi như thế, lúc đầu không nói cho ngươi biết là vì không muốn ngươi vì báo thù mà mất mạng, hiện tại..."

Hắn đảo mắt về phía Mộ Như Nguyệt, hơi trầm tư nói: "Có lẽ, cũng là thời điểm nên nói cho các ngươi biết..."

Sắc mặt Thánh Nguyệt phu nhân tái nhợt, lông mi khẽ run, lộ ra vẻ thống khổ.

"Quan trọng hơn là", Đan tôn giả nhìn sắc mặt tái nhợt của Thánh Nguyệt phu nhân, nói, "Từ sau khi mẫu thân ngươi chết, nha hoàn giả mạo mẫu thân ngươi xa cách với nhà mẹ đẻ, cố ý chọc ông ngoại ngươi tức giận, hại hắn bệnh nặng không dậy nổi, không lâu sau thì mất, cữu cữu ngươi cũng bị nha hoàn kia hại chết, hiện giờ người duy nhất quản lý Đậu gia là biểu huynh ngươi, có điều gần đây Đậu gia ngày càng sa sút, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ có tai ương ngập đầu..."

Thánh Nguyệt phu nhân nhấp nhấp môi, hạ quyết tâm nói: "Ta muốn đi Đông Đảo!"

"Nương!" Mộ Như Nguyệt nhíu mày, dời mắt nhìn Đan tôn giả, "Chuyện này, vẫn nên để ta giải quyết đi."

"Nhưng mà..."

"Yên tâm đi, ta sẽ bình an trở về!"

Đông Đảo, Đậu gia?

Mộ Như Nguyệt nở nụ cười tuyệt mỹ cực điểm, cũng lạnh lẽo vạn phần.

"Còn có một việc..." Đan tôn giả nhìn Thánh Nguyệt phu nhân nói, "Ngươi còn có một ca ca, ở Đậu gia!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.