Chương trước
Chương sau
U Lan biến sắc: "Dạ công tử, ngươi thật sự cứ muốn tổn thương thiếu chủ như vậy sao? Nữ nhân này có gì tốt mà ngươi không những bị nàng câu dẫn mà còn vứt bỏ thiếu chủ! Thiếu chủ là vị hôn thê của ngươi, nàng là cái thá gì? Thiếu chủ Tiên Y Môn chúng ta không những cường đại, thiên phú trác tuyệt, mà còn có bối cảnh hùng hậu, nàng bất quá chỉ là tháp chủ một đan tháp nhỏ bé, dựa vào cái gì so được với thiếu chủ chúng ta? Nàng căn bản không xứng!"

U Lan hung ác trừng mắt Mộ Như Nguyệt, đáy mắt tàn nhẫn.

Nghe lời này, mọi người đều bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn U Lan như nhìn kẻ ngốc.

Vừa rồi bọn họ không nghe lầm chứ?

Nữ nhân này lại nói Nguyệt Tôn chuyển thế không thể sánh bằng thiếu chủ Tiên Y Môn? Có phải nàng đánh giá quá cao vị thiếu chủ kia không?

Hơn nữa, thông qua thân phận của Mộ Như Nguyệt và lời nói của Dạ Vô Trần, mọi người hoàn toàn có thể liên tưởng đến nam nhân này chính là Tử Hoàng ngàn năm trước!

Cũng là người được xưng là thần tiên quyến lữ với Nguyệt Tôn!

"Ha ha!" Hoa Vân Hướng cười phá lên, "U Lan, có phải ngươi choáng váng rồi không? Còn vũ nhục nàng đoạt nam nhân của cái thiếu chủ gì kia? Ta thấy, là thiếu chủ các ngươi đoạt nam nhân người khác mà không thành công, ngược lại còn cắn người ta một ngụm."

"Ngươi nói bậy!" U Lan không còn khí chất thanh nhã cao quý như trước, phẫn nộ nói, "Thiếu chủ của chúng ta cao quý cỡ nào, sao có thể đi đoạt nam nhân người khác? Hoa Vân Hướng, nữ nhân này cho ngươi ăn bùa mê thuốc lú gì mà ngươi thiên vị nàng như thế?"

Hoa Vân Hướng cười lạnh nói: "Nếu không phải như thế thì thật quá buồn cười, Nguyệt Tôn và Tử Hoàng vốn là một đôi thần tiên quyến lữ, vì sao còn phải đoạt nam nhân người khác."

"Nguyệt Tôn và Tử Hoàng?" U Lan hơi sửng sốt, "Ngươi đang nói cái gì?"

"U Lan, ngươi không biết sao? Mộ Như Nguyệt và vị công tử này chính là Nguyệt Tôn và Tử Hoàng ngàn năm trước chuyển thế..."

Oanh!

Lời này giống như sấm sét giữa trời quang làm đầu óc U Lan nháy mắt trống rỗng.

Thân thể nàng nhịn không được run lên, liều mạng lắc đầu: "Không có khả năng! Sao bọn họ có thể là Tử Hoàng và Nguyệt Tôn chuyển thế? Tuyệt đối không có khả năng!"

Nhất định là bọn họ lừa nàng!

"U Lan, ngươi đã là người sắp chết rồi, ngươi cho rằng chúng ta còn cần phải lừa gạt ngươi sao?" Hoa Vân Hướng cười lạnh nói, "Ta cũng muốn nhìn xem thiếu chủ mà ngươi nói là cái loại tiện nhân gì mà đi vu hãm người khác!"

Thân thể U Lan cứng đờ, tuyệt vọng, thống khổ nhắm chặt hai mắt, run rẩy không ngừng....

Từ đầu đến cuối, tiểu oa nhi gắt gao nắm chặt tay Mộ Như Nguyệt, không nói lời nào.

Nhưng nếu có người chú ý thì có thể phát hiện trong con ngươi màu tím kia thoáng qua tia sáng đỏ, hiện lên sát ý thị huyết.

Trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện biến hóa, một tiếng rồng rống truyền đến, chấn động cả mặt đất....

"Trời ạ, các ngươi mau nhìn!"

"Là U Ma Long, là ma thần tọa kỵ U Ma Long trong truyền thuyết!"

Giờ phút này, mọi người đều run rẩy tựa như không thể tin vào mắt mình, thế nhưng có thể nhìn thấy U Ma Long trong truyền thuyết.

Đó là ma thú chỉ được miêu tả trong sách cổ, hiện tại cứ như vậy xuất hiện trước mắt bọn họ, làm sao có thể không khiến mọi người chấn động được?

"U Ma Long? Ma thần?"

Mộ Như Nguyệt nhíu mày, theo bản năng liếc nhìn tiểu oa nhi bên cạnh....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.