Đột nhiên Phó Thanh nhớ tới biểu tình của U Lan khi nói những lời này lúc ở quảng trường.
Nàng không biện giải, cũng không thừa nhận, thái độ như thế rơi vào mắt mọi người chính là cam chịu, bây giờ nghĩ lại, không phải là nàng cam chịu mà là không thèm để ý đến những lời người khác nói.
Nói cách khác, mặc kệ người khác có nói gì đi nữa đều không khiến cảm xúc của nàng có bất kì biến hóa nào...
Phó Thanh cắn chặt môi, đáy mắt xẹt qua tia phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.
Từ đầu đến cuối, Mộ Như Nguyệt đều không nhìn mấy người kia lần nào, lướt qua đám người, đi về hướng mảnh đất khô cằn phía trước...
"Chúng ta cũng đi thôi!"
Bằng Phi cũng hồi phục tinh thần lại, vung tay lên, dẫn theo các đệ tử Võ Tông đuổi kịp Mộ Như Nguyệt.
"Trên người nàng có pháp bảo phòng ngự!"
Một nam tử mặc áo gấm trong Dược Tông khẽ híp mắt nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, đáy mắt hiện lên vẻ tham lam: "Cái pháp bảo kia có thể ngăn cản sự công kích của ngọn lửa, nếu không, với thực lực của nàng làm sao có thể an toàn trong ngọn lửa đó, nếu như có được pháp bảo kia..."
"Hừ!" Phó Thanh hừ lạnh, quét mắt về phía nam nhân kia, "Ngô Hâm, đừng quên mục đích chính của chúng ta lần này!"
Nam tử được gọi là Ngô Hâm kia cười tà, nói: "Phó Thanh, chờ đến khi ta có được pháp bảo kia, nhất định sẽ cho ngươi chơi đùa vài ngày, bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878653/chuong-710.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.