Mộ Như Nguyệt vỗ vỗ cái bụng tròn vo, vui vẻ cười nói: "Chắc là hắn sợ ngươi không biết tiết chế làm hắn bị thương, bất quá tiểu gia hỏa này hấp thu nguyên khí cũng tương đối rồi, không biết khi nào mới có thể ra được...."
"Chờ hắn sinh ra, ta nhất định phải hung hăng giáo huấn hắn một trận!"
Nhìn bộ dáng Dạ Vô Trần dục hỏa đốt người, Mộ Như Nguyệt nhịn không được cười khẽ: "Chàng nhịn một thời gian đi, nói không chừng không lâu nữa hắn có thể sinh ra."
Ánh mắt Dạ Vô Trần tràn đầy ai oán, sâu kín nói: "Nếu tiểu tử này cần ba năm nữa mới ra đời, vậy không phải ta cần nhịn ba năm?"
Đột nhiên, Dạ Vô Trần cảm thấy mình là người bi thảm nhất trên đời.
Người khác mang thai chỉ có mười tháng, mà thê tử hắn lại hoàn toàn không biết khi nào mới có thể sinh ra tiểu tử này, liên lụy hắn cũng phải cấm dục lâu như vậy...
Nghĩ đến cuộc sống bi thảm của mình sau này, Dạ Vô Trần một bụng ủy khuất, sớm biết như thế, lúc trước hắn sẽ không nỗ lực tạo con....
"Có người tới!" ánh mắt Mộ Như Nguyệt chợt lóe, trầm giọng nói.
Dạ Vô Trần khẽ cau mày, mắt tím lạnh lẽo: "Phượng Kinh Thiên!"
"Vô Trần, ta ra ngoài một chuyến", Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nắm tay Dạ Vô Trần, khẽ cười nói, "Bí mật đan thư không thể để người khác biết, yên tâm đi, Phượng Kinh Thiên sẽ không làm chuyện như vậy, huống chi, nếu hắn thật sự vô lễ với ta, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878647/chuong-704.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.