Thượng Quan Phượng hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn nam nhân tuấn mỹ như thần tiên kia, trong lòng lại dâng lên cảm giác kinh diễm.
Thì ra, nam nhân thanh lãnh như tiên này cũng sẽ cười, còn cười động lòng người như thế, trong khoảnh khắc đó, vạn vật thiên địa đều vì nụ cười đó mà ảm đạm thất sắc....
Tựa như cảm nhận được ánh mắt kinh diễm của Thượng Quan Phượng, ánh mắt Mộ Dung Thanh Sơ lại khôi phục thanh lãnh như cũ, nhàn nhạt liếc nàng một cái.
Chỉ một cái liếc mắt nhàn nhạt, nhưng không biết vì sao, Thượng Quan Phượng lại cảm thấy hô hấp cứng lại giống như có một bàn tay hung hăng bóp chặt tim nàng, trong nháy mắt không thể hô hấp.
Nàng vốn tưởng rằng nam nhân thần tiên như vậy sẽ không dễ dàng đả thương người, nhưng không ngờ dù là thần tiên cũng sẽ dùng ánh mắt đả thương người khác....
Xem ra, thật sự không thể chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà đánh giá một người....
Sắc mặt Thượng Quan Phượng hơi tái nhợt, vội vàng cúi đầu, một lúc sau, hơi thở vừa mới nhằm vào nàng mới từ từ biến mất....
"Nếu không có việc gì nữa, các ngươi lui xuống đi."
Mộ Dung Thanh Sơ cầm tách trà lên, ngữ khí lãnh đạm xẹt qua tai mọi người.
"Nếu Mộ Dung công tử có yêu cầu gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi chúng ta đến."
Thượng Quan Lam kéo Thượng Quan Phượng, gật đầu với Mộ Dung Thanh Sơ, sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.
Vừa ra khỏi đại sảnh, cỗ áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878642/chuong-699.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.