Trong mắt Phượng Kinh Thiên hiện lên một tia sáng đỏ, nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, ngữ khí kiên định: "Ta nhất định sẽ không quên ngươi, cũng vĩnh viễn không tổn thương ngươi!"
Ánh mắt nam nhân kiên định như vậy làm Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, cười nhạt nói: "Chỉ mong.... như thế...."
--------------------------
Gió nhẹ thổi qua, mây mù vờn quanh đỉnh núi, vạt áo nữ tử bay bay, ngước mắt nhìn không trung, ngữ khí lạnh băng: "U Lan, có phải nàng cũng đến Tiên Y Môn không?"
U Lan quỳ một chân trên mặt đất, cung kính nói: "Thiếu chủ, nữ nhân kia tên Mộ Như Nguyệt, đúng là đã tới Tiên Y Môn, chẳng qua, Dạ Vô Trần không đi cùng nàng, nhưng nàng lại quen biết một nam nhân tên Phượng Kinh Thiên, ánh mắt nam nhân kia nhìn nàng có chút khác thường..."
Nữ tử cười lạnh nói: "Nếu nàng đã tới, vậy hắn nhất định cũng không cách xa nơi này lắm, U Lan, trước hết đừng vội ra tay với nàng, bây giờ ta còn chưa thể lộ diện."
"Vâng, thiếu chủ", U Lan tựa như nghĩ tới điều gì, nói tiếp, "Thiếu chủ, môn chủ đã trở lại."
"Ân, ta biết rồi." Nữ tử nhàn nhạt gật đầu, cũng không có biểu tình gì dư thừa.
Nàng chỉ mượn thân thể này thôi, đối với mẹ ruột của thân thể này cũng không có cảm tình gì, cái nàng cần chỉ là thiên phú của thân thể này và thế lực cường đại của Tiên Y Môn...
"Thiếu chủ", U Lan chần chờ nửa ngày, nói, "Hình như môn chủ tiếp đãi một vị khách rất tôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878640/chuong-697.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.