"Ngươi... ngươi nói cái gì?" Diêu Vân Thanh ngây ngẩn, hai mắt dại ra nhìn Mộ Như Nguyệt, vừa rồi, có phải nàng nghe lầm không?
Bệnh của gia gia đã nguy kịch, cũng không phải chứng bệnh thông thường, nhưng Mộ Như Nguyệt lại nói có thể cứu được hắn?
Nhất định là nàng nghe lầm....
"Có lẽ ta có thể cứu được gia gia của ngươi, bất quá ngươi phải dẫn ta đi xem hắn đã."
Diêu Vân Thanh hồi phục tinh thần, kích động cầm lấy tay Mộ Như Nguyệt, run giọng nói: "Ngươi... ngươi nói thật? Thật sự có thể cứu hắn? Nguyệt Nhi, ta... ta cũng không biết nên cảm ơn ngươi thế nào, nếu không nhờ có ngươi, sợ là ta đã bị buộc gả cho Cung Tân, đời này có thể quen biết ngươi là may mắn lớn nhất đời ta."
Dạ Vô Trần nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía tay Diêu Vân Thanh nắm tay Mộ Như Nguyệt, lập tức vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực mình.
Trong tay đột nhiên trống không làm Diêu Vân Thanh ngẩn ra một chút, chợt bĩu môi, nam nhân của Nguyệt Nhi đúng là cái lu giấm chua, chỉ đụng cũng không cho đụng một chút...
"Thanh Nhi, ta không hoàn toàn nắm chắc, phải xem xét bệnh tình của hắn trước rồi mới có thể đưa ra kết luận", Mộ Như Nguyệt rũ mắt nhìn nữ tử trước mắt, kiên định nói, "Dù không nể tình ngươi quen biết ta, ta cũng sẽ xem ngươi là tẩu tử tương lai mà giúp đỡ, ta không nắm chắc 100% nhưng cam đoan sẽ làm hết sức."
Diêu Vân Thanh cười vui vẻ, cười cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878629/chuong-686.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.