Chương trước
Chương sau
Thiếu nữ sửng sốt, nói: "Băng tương ngọc lộ!"

"Băng tương ngọc lộ?!" Ánh mắt Mộ Như Nguyệt càng thêm lạnh lẽo, hàn khí quanh người càng đậm, "Ngươi có biết là băng tương ngọc lộ không thể dùng chung với đại hoàn đan hay không? Nếu không, nó sẽ trở thành độc dược trí mạng! Nếu ta không đến kịp lúc, qua nửa canh giờ nữa, hắn sẽ mất mạng!"

Nghĩ đến đây, tim Mộ Như Nguyệt hung hăng run rẩy.

Nàng không thể tưởng tượng nếu mình chậm trễ thêm một chút, lúc đó, chỉ có thể nhìn thấy thi thể của hắn.

Có lẽ nữ nhân này cũng không cố ý muốn hại Tiêu Phong, nhưng bởi vì nàng ngu ngốc, suýt chút nữa đã hại hắn mất mạng, món nợ này làm sao nàng dễ dàng bỏ qua được?

"Ngươi nói bậy!" Thiếu nữ đứng lên, không phục nói, "Băng tương ngọc lộ cũng là dược cứu mạng, sao có thể biến thành độc dược? Có lẽ sau khi cho hắn dùng hết lọ băng tương ngọc lộ, hắn sẽ bình yên vô sự! Nếu không phải ngươi đột nhiên xuất hiện, ta đã sớm cứu được hắn!"

"Dùng cả lọ? Ha ha!" Mộ Như Nguyệt cười to hai tiếng, ý cười lại nồng đậm hàn khí, "Nếu ngươi cho hắn uống hết cả lọ, không đến mười phút, hắn sẽ trở thành một thi thể lạnh băng! Băng tương ngọc lộ và Đại hoàn đan đúng là có thể cứu mạng, nhưng chúng đều dùng dược liệu luyện chế thành, mà trong số những dược liệu này có hai loại tương khắc với nhau, tách ra dùng thì có thể cứu mạng, nhưng nếu dùng chung thì sẽ mất mạng! Ta đã sớm nói, ngươi không phải đan dược sư thì sẽ không hiểu được thành phần của thuốc! Bởi vì ngươi ngu ngốc mà suýt chút nữa hại chết đại ca ta!!!"

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm Mộ Như Nguyệt bất giác run rẩy.

"Không! Không thể nào! Ta tuyệt đối không tin, ngươi gạt ta!" Thiếu nữ lui về phía sau vài bước, lắc đầu liên tục, nàng căn bản không thể tin được lời Mộ Như Nguyệt nói.

Đối với nàng mà nói, chuyện này căn bản không thể tưởng tượng nổi.

Thuốc cứu mạng, làm sao có thể biến thành độc dược?

Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu, có nói nhiều với loại nữ nhân ngu ngốc này, nàng cũng không thể hiểu được...

"Đủ rồi!"

Thấy thiếu nữ còn muốn nói gì đó, Diêu Vân Thanh liền ngắt ngang: "Diêu Lam, ta rất cảm ơn ngươi đã cứu Tiêu Phong ra khỏi địa lao, nhưng lại bởi vì ngươi ngu ngốc mà suýt nữa đã hại chết người ta yêu nhất! Đương nhiên, nếu làm sai mà biết nhận sai, có lẽ còn có thể tha thứ, nhưng mà đến cuối cùng ngươi vẫn cưỡng từ đoạt lý, đổ hết sai lầm lên đầu người khác, quả nhiên là thiên kim tiểu thư được cha mẹ chiều hư, ngay cả dũng khí nhận lỗi cũng không có, chỉ bằng điểm này ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện ngươi suýt nữa hại chết Tiêu Phong!"

Sắc mặt thiếu nữ lập tức tái nhợt, phẫn nộ nói: "Diêu Vân Thanh, tại sao ngươi ở chỗ này? Không phải cha đã nói ngươi ở trong phòng chuẩn bị xuất giá sao? Ngươi sắp phải gả cho người khác rồi, đừng dây dưa hắn nữa, Cung Tân mới là nơi quy túc cuối cùng của ngươi!"

Diêu Vân Thanh nở nụ cười, nụ cười kia không còn tươi sáng như ánh mặt trời nữa mà mang theo hàn ý.

"Diêu Lam, cha mẹ ngươi đã không thể gây sóng gió nữa rồi, bọn họ vốn cho rằng gia gia bệnh nặng nằm liệt giường, không thể quản được chuyện gì, cha mẹ ta bị bọn họ phái ra ngoài thì bọn họ có thể quản được chuyện của ta, đáng tiếc, hiện tại đã không thể...."

Thiếu nữ hơi sửng sốt, tựa hồ không thể tin được lời Diêu Vân Thanh nói.

Cha mẹ đã không thể gây sóng gió, lời này là có ý gì? Trong đôi mắt xinh đẹp xẹt qua tia nghi hoặc...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.