Chương trước
Chương sau
Trước cửa lớn Diêu gia chỉ còn lại nam nhân đứng trong cuồng phong, trường bào tím tung bay tạo nên lực lượng chấn động lòng người không nói nên lời....

"Linh... linh nguyên?"

Không sai, nam nhân này lại là cường giả linh nguyên!

Diêu Lâm kinh hãi, đầu óc nhất thời trống rỗng, sắc mặt cũng trắng bệch.

Vừa rồi Dạ Vô Trần ra tay giáo huấn hắn nhưng cũng không xuất toàn lực, cho nên hiện tại hắn mới biết thực lực chân thật của nam nhân này lại cường đại như thế...

Oanh!

Lực lượng cường đại như vũ bão thổi quét đến, Diêu Lâm còn chưa hồi phục tinh thần đã mạnh mẽ văng ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt đều trắng như tờ giấy.

"Khiếu Nguyệt, nơi này giao cho ngươi, Vô Trần, chúng ta đi tìm Vân Thanh!"

Mộ Như Nguyệt lạnh lùng quét qua đám người ở đây, sau đó quay đầu nhìn Dạ Vô Trần, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh băng: "Miễn cho máu của mấy người này bẩn tay chàng."

Nghe vậy, Dạ Vô Trần chậm rãi thu liễm khí thế, con ngươi màu tím lộ ra ý cười ôn nhu, giống như một người hoàn toàn khác với nam nhân tu la vừa rồi.

"Ta nghe nương tử..."

Mộ Như Nguyệt nhếch môi, vươn tay vỗ vỗ đầu Dạ Vô Trần, cong môi cười nói: "Ngoan, chúng ta đi tìm Vân Thanh..."

Lúc nói chuyện, nàng đã khuếch tán tinh thần lực ra khắp Diêu gia. Cảm nhận được cảm giác áp bách tản ra từ nữ tử, mọi người lại sửng sốt, nhưng không ai dám có động tác gì.

Xác định được vị trí của Diêu Vân Thanh, Mộ Như Nguyệt lập tức đi về phía đó....

"Vân Thanh, không phải ta nói ngươi, Nhị thúc cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi, dù sao Cung Tân kia cũng được coi là thanh niên tuấn kiệt, gả cho hắn, ngươi nhất định sẽ có rất nhiều lợi ích."

Trong phòng, Hoàng Dĩnh mỉm cười nhìn nữ tử trước mắt, ý cười lại không đạt tới đáy mắt, một thân ung dung cao quý cũng không thể che giấu được sự âm ngoan trong đáy mắt.

"Nhị thẩm, nếu ngươi cảm thấy Cung Tân không tồi, sao không để nữ nhi ngươi gả cho hắn đi?" Diêu Vân Thanh cười lạnh, trào phúng nhìn dung nhan được bảo dưỡng cực tốt của nữ nhân trung niên đối diện.

Sắc mặt Hoàng Dĩnh khẽ biến, tươi cười giả dối nói: "Muội muội ngươi còn nhỏ, chưa tới thời điểm bàn chuyện hôn nhân, ngươi là tỷ tỷ còn chưa gả, làm sao đến lượt nàng?"

Để nữ nhi bảo bối của nàng gả cho Cung Tân, sao có thể?

Chưa nói Cung Tân phong lưu háo sắc, dù hắn là một quân tử nhẹ nhàng phong độ, nàng cũng tuyệt đối không để nữ nhi gả thấp đến Cung gia.

Nữ nhi nàng tất nhiên phải được hưởng thụ tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên đời này, nên được gả cho nam nhân tốt nhất, cho dù Cung gia có chút quan hệ với Dược Tông, nhưng Diêu gia lại là thế lực cùng ăn cùng ngồi ngang hàng với Dược Tông.

Cho nên, Cung gia kém hơn Diêu gia.

Làm sao xứng cưới bảo bối của nàng?

Diêu Vân Thanh cười lạnh, chậm rãi nhắm mắt lại, lạnh lùng nói: "Nhị thẩm, vì Tiêu Phong, ta sẽ gả cho hắn, ngươi không cần phải nói gì nữa, nếu ngươi có thời gian, không bằng hảo hảo quản giáo nữ nhi bảo bối của ngươi một chút!"

Trên mặt Hoàng Dĩnh xuất hiện một tia phẫn nộ, hung hăng phủi phủi vạt áo, đứng dậy nói: "Diêu Vân Thanh, ngươi cho rằng sau khi gả đến Cung gia vẫn còn là thiên kim tiểu thư sao? Đến lúc đó ngươi chẳng là cái thá gì! Nếu bây giờ ngươi lấy lòng ta, nói không chừng về sau bị nhà chồng khi dễ còn có nhà mẹ đẻ hỗ trợ, nếu không, chỉ có thể tự sinh tự diệt!"

Hoàng Dĩnh hung hăng trừng mắt Diêu Vân Thanh, sau đó xoay người đi ra cửa, đúng lúc này, phịch một tiếng, cửa phòng bị đạp mở.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.