Chương trước
Chương sau
Lúc này, hai mắt Mộ Như Nguyệt đỏ tươi, tàn nhẫn, toàn thân tản ra khí thế sắc bén, nàng thở hổn hển, hơi nâng mắt nhìn cái thân thể vẫn chưa ngã xuống....

Nhưng mà, đầu Nam Cung Tử Phượng chuyển động vài cái, lại gắn liền trên cổ như cũ, trên môi nở nụ cười trào phúng, tựa như đang cười nhạo nàng nhỏ bé yếu ớt...

"Nam Cung Tử Phượng, ngươi hại Tử gia, tổn thương Cảnh Nhi, thù này không đội trời chung! Mộ Như Nguyệt ta nếu không giết ngươi, thề không làm người!!!"

Một màn huyết tinh kia thật sự kích thích nàng.

Cho tới hôm nay, nghĩ đến nỗi thống khổ mà năm đó Cảnh Nhi phải chịu, tim nàng nhịn không được đau đớn.

Nhưng thời điểm hắn thống khổ nhất, nàng làm mẫu thân lại không thể bồi bên cạnh hắn, không thể cứu mạng hắn...

Kiếp trước, nàng thật sự thua thiệt hắn quá nhiều....

Nam Cung Tử Phượng này tựa hồ đánh thế nào cũng không chết được, bất luận Mộ Như Nguyệt dùng Cửu thiên long viêm kiếm chém bao nhiêu lần, nàng ta vẫn trước sau như một, hoàn hảo không tổn hại gì, ý cười trên môi ngày càng sâu, từ cười khẽ biến thành cười điên cuồng...

Mộ Như Nguyệt mệt mỏi không nhấc nổi tay, bàn tay cầm kiếm khẽ run, mồ hôi trên trán chảy xuống làm mơ hồ tầm mắt nàng....

Vì sao?

Vì sao không giết được nàng?

Nghe tiếng cười cuồng vọng kiêu ngạo của Nam Cung Tử Phượng, trong lòng Mộ Như Nguyệt trầm xuống, đúng lúc này, một thanh âm ấm áp truyền vào tai nàng.

"Nguyệt Nhi, chuyện trước kia đều đã qua, từ nay về sau, ta vẫn sẽ luôn làm bạn bên cạnh nàng, sinh tử không rời..."

"Vô Trần?"

Mộ Như Nguyệt hơi sửng sốt, trong mắt có chút nghi hoặc.

Vừa rồi rõ ràng Vô Trần đi bên cạnh nàng, hiện tại đang ở đâu? Hơn nữa, vì sao nàng lại nhìn thấy những hình ảnh đó?

Quan trọng hơn là, cho dù Nam Cung Tử Phượng có mạnh cỡ nào cũng không có khả năng bị chặt đầu rồi còn có thể khôi phục như cũ....

Tâm tình dần dần bình tĩnh lại, Mộ Như Nguyệt hơi nheo mắt, hít sâu một hơi: "Ảo cảnh!"

Đáng chết, nàng lại bị ảo cảnh che mắt!

Nếu không phải nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Cảnh Nhi, nàng cũng không phát hiện ra vấn đề...

Mà nàng vừa dứt lời, gương mặt tươi cười vặn vẹo của Tử Phượng chậm rãi biến mất, giống như chưa từng xuất hiện....

"Nguyệt Nhi!"

Một thanh âm cấp bách rơi vào tai Mộ Như Nguyệt, nàng khẽ nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt ra, một dung nhan tuấn mỹ đến mức vạn vật thiên địa đều ảm đạm thất sắc lập tức hiện ra trước mắt nàng.

Nam nhân khẽ nhấp môi, mắt tím chăm chú nhìn nữ tử trong ngực, thanh âm khàn khàn nói: "Nguyệt Nhi, nàng tỉnh?"

"Ân", Mộ Như Nguyệt xoa xoa đầu, hỏi: "Vô Trần, chàng và Tử Thược không có chuyện gì chứ? Vừa rồi ta chìm vào ảo cảnh..."

Đang nói, thân ảnh Tử Thược lọt vào tầm mắt, cười nói: "Nguyệt Nhi, ta có bùa hộ mệnh sư phụ cho, vừa rồi ta chìm vào ảo cảnh, sư phụ cảm nhận được tình huống của ta cho nên truyền lực lượng vào thân thể ta, đánh thức ta, Nguyệt Nhi, trong ảo cảnh ngươi nhìn thấy gì? Lúc trước cũng không phải chúng ta chưa từng gặp ảo cảnh, mỗi lần ngươi đều liếc mắt một cái là có thể xuyên qua."

Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, nhàn nhạt nói: "Ta nhìn thấy Tử gia, lôi kiếp, còn có... Cảnh Nhi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.