Toàn thân Đông Phương Lượng chấn động, mặt trắng bệch nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười trước mắt, tựa hồ còn chưa hồi phục lại tinh thần...
Vừa rồi, nàng nói gì đó?
Người phế Tuấn Nhi không phải Điền gia mà là nữ nhân này?
Vẻ mặt Đông Phương Lượng trở nên vặn vẹo dữ tợn, bỗng nhiên hắn ngửa đầu cười điên cuồng, tiếng cười vang vọng quanh quẩn thật lâu trong không trung...
"Ha ha ha! Mộ Như Nguyệt, Đông Phương Lượng ta trước nay chưa từng bội phục ai, ngươi là người đầu tiên làm ta bội phục! Âm mưu như vậy cũng chỉ có ngươi nghĩ ra được! Ta thật sự rất bội phục ngươi!"
Lúc nói lời này, hai mắt hắn đỏ bừng nhìn chằm chằm dung nhan tuyệt mỹ trước mặt.
Mộ Như Nguyệt bĩu môi: "Ta nói Điền gia phế Đông Phương Tuấn lúc nào? Tất cả đều là ngươi tự hiểu lầm."
Phụt!
Đông Phương Lượng đột nhiên phun một ngụm máu tươi, bước chân lảo đảo, ánh mắt bi ai.
Hắn vốn dĩ cho rằng Điền gia đả thương Tuấn Nhi, kết quả lại là nữ nhân này, mà hắn lại vì vậy mà kết thù với Điền gia, nhiều thêm một kẻ thù...
"Tiểu Bạch, Khiếu Nguyệt!"
Mộ Như Nguyệt chậm rãi xoay người, thân ảnh thon dài dưới ánh hoàng hôn lóa mắt như thế, giống như một viên minh châu sáng ngời giữa trời đất bao la....
"Đông Phương gia giao cho hai người các ngươi xử lý."
Nàng nâng mắt, khóe môi nở nụ cười nhạt nhẽo, cơ hồ không nhìn thấy.
"Nguyệt Nhi."
Dạ Vô Trần kéo Mộ Như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878607/chuong-664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.