"Tử Thược!"
Mặt Dạ Vô Trần đen sì, nha đầu này, đã nhiều năm như vậy, cái tính tùy hứng vẫn không chịu sửa chút nào, nếu lúc ấy Nguyệt Nhi không che chở nàng, không biết đã bị hắn trách phạt bao nhiêu lần.
Tử Thược làm mặt quỷ với Dạ Vô Trần, đáy lòng lại cười trộm, năm đó nàng thích chọc giận đường ca này nhất, ai bảo nàng giúp hắn theo đuổi Nguyệt Nhi, hắn lại cảnh cáo nàng không được tiếp cận Nguyệt Nhi, còn ném nàng ra xa thật xa...
Cho nên, khó có được cơ hội báo thù, sao có thể bỏ qua?
"Tử Thược, xem ra nên tìm người gả ngươi đi!" Dạ Vô Trần khẽ nheo mắt, đáy mắt xẹt qua một tia tà khí, "Như vậy, ngươi sẽ không có thời gian bắt cóc thê tử của ta!"
"A?" Vẻ mặt Tử Thược suy sụp, ủy khuất nhìn Mộ Như Nguyệt: "Tẩu tử, ngươi nhìn ca ta... hắn khi dễ ta, tối nay ngươi đừng ngủ cùng hắn, ngủ cùng ta đi."
"Tử Thược!!!"
Sắc mặt Dạ Vô Trần đã đen như đáy nồi, xem ra năm đó bọn họ thật sự đã quá dung túng nha đầu tinh quái này.
Tử Thược le cái lưỡi nhỏ nhắn, nàng biết nếu còn nói nữa, đường ca yêu thê như mạng này nhất định sẽ liều mạng với nàng...
"Chỉ đùa một chút thôi, sao ta có thể thật sự bắt cóc tẩu tử chứ, nếu không gia gia sẽ..." Tử Thược biết mình nói lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại.
Bởi vì nàng cảm nhận được hàn khí lạnh lẽo trên người nam nhân, đương nhiên, cỗ hàn khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878602/chuong-659.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.