Ngay cả đám người Nam Cung Thần cũng nhìn chằm chằm hắn, đáy lòng hâm mộ Đông Phương gia có một đan dược sư đỉnh phàm giai như thế...
Cảm nhận được ánh mắt chăm chú của mọi người, Lâm Dịch tươi cười đắc ý nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, những người khác cũng nhìn theo tầm mắt của hắn, nhìn về phía thân ảnh bạch y bên kia...
Phụt!
Ngọn lửa dưới đáy đan đỉnh phượng hoàng bỗng dưng run lên, trong đan đỉnh lập tức tỏa ra một mùi hương lạ, nhưng Mộ Như Nguyệt nhanh chóng bình tĩnh lại, vẻ mặt ngưng trọng.
Giờ khắc này sắc mặt nàng hơi trắng bệch, mồ hôi đầm đìa, quần áo cũng dán sát vào thân thể, phác thảo đường cong hoàn mỹ.
Có mấy nam tử nhìn đến phát ngốc, không thể không nói, nữ nhân này quả thật rất đẹp, có điều cá tính hơi khủng bố, đối mặt với Đông Phương Tuấn, thế mà nói giết liền giết...
Bỗng nhiên, một hơi thở lạnh lẽo từ từ khuếch tán khắp quảng trường, mấy nam nhân kia lập tức thu hồi ánh mắt đáng khinh kia, dời mắt về phía đan đỉnh phượng hoàng.
Dạ Vô Trần chậm rãi thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, lúc nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, con ngươi tím tràn ngập nhu hòa...
Giống như ánh mặt trời ấm áp bao phủ nữ tử lóa mắt kia.
Mộ Như Nguyệt cau mày, động tác trên tay càng thêm cố hết sức, nàng lại lấy ra một viên đan dược nữa, nuốt xuống, khuôn mặt tái nhợt dần dần khôi phục...
Phanh!
Phanh phanh phanh!
Trong đan đỉnh phượng hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878595/chuong-652.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.