Chương trước
Chương sau
Gió đêm thổi qua, bạch y bay múa, tóc đen hỗn loạn, dung nhan tuyệt sắc lộ ra ánh sáng nhàn nhạt, đôi mắt đen cực kì lạnh nhạt.

Nàng không có bất kì động tác gì, thậm chí không thèm phòng ngự, chỉ đứng yên ở đó chờ trường kiếm tới gần...

Sắc mặt Nam Cung Tử Lan tái nhợt.

Nói thật, nàng và Mộ Như Nguyệt cũng không quen thuộc lắm, chỉ là cảm kích nàng ấy đã nói cho nàng biết nhân phẩm thật của Đông Phương Tuấn thôi, chỉ dựa vào điểm này, nàng không hi vọng nhìn nữ nhân này chết trong tay Đông Phương Anh.

Giờ khắc này, mọi người đều không chớp mắt nhìn chằm chằm hai người, trong suy nghĩ của bọn họ, Mộ Như Nguyệt chắc chắn sẽ chết, tuyệt đối không có ngoại lệ...

"Đây là kết cục của kẻ đắc tội ta! Tiện nhân, đi chết đi!!!" Đông Phương Anh cười lạnh, động tác trên tay càng nhanh hơn.

Mắt thấy trường kiếm sắp đâm vào yết hầu Mộ Như Nguyệt, có vài người đã không đành lòng nhìn tiếp, nhắm mắt lại.

Nhưng mà, thời điểm mũi kiếm cách yết hầu cực gần, bỗng nhiên ngừng lại...

Một bàn tay trắng nõn như ngọc chắn trước yết hầu, chặn trường kiếm lại. Nhưng trong lòng bàn tay lại không hề có vết thương, tựa như một khối thiết cứng rắn...

Mọi người đều ngây ngẩn, trợn to hai mắt như chứng kiến chuyện gì khó tin, há hốc mồm nhìn thân ảnh bạch y khẽ bay trong gió đêm.

"Ngươi... ngươi làm sao có thể..."

Thanh âm Đông Phương Anh run rẩy.

Nữ nhân này chỉ dùng một bàn tay có thể chặn được kiếm của nàng? Hơn nữa, dưới công kích của nàng mà lông tóc không tổn hao gì...

"Cũng chỉ có chút lực lượng đó thôi sao?" Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch môi, nhàn nhạt nói, "Ngươi hẳn là nên dùng thêm một chút sức nữa, lực đạo này quá nhẹ rồi, còn không đủ gãi ngứa."

Tim Đông Phương Anh bỗng run lên, hồi phục tinh thần, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, vẻ mặt hoảng sợ: "Quái vật, ngươi là quái vật!"

Đúng vậy!

Ngoại trừ quái vật, còn ai có thể có năng lực như vậy?

Mộ Như Nguyệt cười nhạt: "Nếu ngươi đã công kích trước, vậy có phải bây giờ đến lượt ta không? Ta cũng đã nói, đối với ngươi, chỉ cần một chiêu!"

Mà một chiêu này, ngay cả vũ khí cũng không cần dùng!

Phanh!

Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nâng tay, hung hăng tát một cái về phía Đông Phương Anh, Đông Phương Anh lập tức bay ra ngoài, ngã "phịch" một tiếng giữa đám người.

"Ngươi... ngươi muốn làm gì?"

Con ngươi Đông Phương Anh co rụt lại, hoảng sợ nhìn nữ tử tiến về phía mình, thân thể nhịn không được nhích về phía sau: "Nơi này là Đông Phương gia, ngươi không thể làm gì ta!"

Mộ Như Nguyệt cười nhạt, cũng không nói gì, chỉ chậm rãi tới gần Đông Phương Anh sắc mặt tái nhợt.

"Dừng tay!"

Khóe mắt Đông Phương Lượng như muốn nứt ra, vội vàng quát lớn.

Nhưng đã không kịp nữa rồi...

Trong lòng bàn tay Mộ Như Nguyệt xuất hiện một ngọn lửa, đánh vào ngực Đông Phương Anh, mọi người chỉ nhìn thấy nàng phun ra một ngụm máu tươi, nghoẹo đầu, hôn mê bất tỉnh.

Oanh!

Trên người Đông Phương Lượng đột nhiên phát ra lửa giận mãnh liệt, suýt chút nữa khiến hắn mất đi lý trí, đôi mắt thị huyết nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt, gằn từng chữ một: "Ngươi dám giết người Đông Phương gia ta, Âu Dương gia cũng không thể che chở ngươi!"

Nữ nhân đáng chết này, dám hạ sát thủ trước mặt hắn, nếu không giết nàng, sau này hắn còn mặt mũi nào đối mặt người đời?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.