"Như Nguyệt!"
Mặc Khê rốt cuộc từ trong khiếp sợ hồi phục tinh thần lại, gương mặt trắng nõn càng thêm tái nhợt, nước mắt lạch cạch rơi xuống, tội nghiệp nhìn nàng.
"Như Nguyệt, ngươi muốn vứt bỏ ta sao?"
Trong lòng Mộ Như Nguyệt đau xót, nhưng mà nàng hiểu rõ, nếu vẫn duy trì quan hệ khế ước này, nàng sẽ liên lụy Mặc Khê...
Nếu có một ngày nàng bị hồn phi phách tán thì không thể dựa vào khế ước sinh tử để hoàn hồn, Mặc Khê cũng sẽ biến mất khỏi thế gian này.
"Như Nguyệt, ngươi đừng vứt bỏ ta được không?" Mặc Khê ủy khuất, thật cẩn thận nói, "Nếu ta làm sai cái gì, ngươi cứ nói cho ta biết, ta nhất định sẽ sửa lại, sẽ không chọc ngươi tức giận, cũng sẽ không quấn lấy ngươi, ngươi... đừng bỏ lại ta ở đây, được không?"
Mộ Như Nguyệt hơi rũ mắt, xoay người đưa lưng về phía Mặc Khê, cố gắng khiến giọng nói của mình bình tĩnh lại, nhưng làm thế nào cũng không thể ức chế thanh âm run rẩy.
"Mặc Mặc, không phải ngươi vẫn luôn muốn về nhà sao? Bây giờ đã về nhà rồi, vậy ngươi không cần phải ra ngoài đối mặt với những người đó nữa, không phải điều này là điều ngươi luôn hi vọng sao?"
Nàng khẽ nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực tìm thấy ấn ký trói buộc hai người trong đầu mình, sau đó hủy diệt ấn ký, rồi mới mở mắt ra.
Ấn ký bị hủy bỏ, giống như sợi dây liên kết giữa hai người bọn họ bị cắt đứt, khiến Mặc Khê không thể cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878565/chuong-622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.