Xôn xao!
Một tia sáng bạc hiện lên, bắn về phía hạ thân hắn, ngay sau đó, trong bóng đêm tĩnh lặng vang lên một tiếng thét tê tâm liệt phế...
Sáng sớm hôm sau.
Trong thư phòng, Âu Dương Vân Cẩm đặt cuốn sách trong tay xuống, ngước mắt nhìn bạch y nữ tử vừa đi vào, cười nhạt nói: "Mộ cô nương, ngươi tỉnh?"
"Ân." Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, vung tay ném cho Âu Dương Vân Cẩm một tờ giấy, "Thu thập tất cả các loại dược liệu này."
Âu Dương Vân Cẩm khẽ mỉm cười, tiếp nhận phương thuốc, sau đó lại nhìn về phía nữ tử, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, lơ đãng hỏi: "Đúng rồi, ngươi biết không? Hôm qua Đông Phương Tuấn xảy ra chút chuyện, nghe nói hắn bị người ta đánh, còn bị hỏng công cụ nối dõi tông đường, nhưng ngay cả mặt người ta cũng không nhìn thấy."
Lúc nói, hắn tinh tế quan sát biểu tình của Mộ Như Nguyệt.
Nhưng từ đầu đến cuối thần sắc Mộ Như Nguyệt vẫn nhàn nhạt, tựa như chuyện kia không liên quan gì đến nàng: "Vậy có phải ta nên nói lời chúc mừng Đông Phương gia không? Miễn cho tra nam như thế đi khắp nơi hại người."
Âu Dương Vân Cẩm cứng họng, bất đắc dĩ nói: "Đông Phương Tuấn kia dù sao cũng xảy ra chuyện ở địa bàn Âu Dương gia, tuy Đông Phương gia sẽ không vì chuyện này mà làm gì Âu Dương gia, nhưng cũng cần phải cho hắn một công đạo."
"Công đạo?" Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói, "Ngươi cho rằng với quan hệ giữa Đông Phương gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878556/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.