Đáy mắt Âu Dương Lâm xẹt qua một tia đắc ý, khóe môi mang theo nụ cười lạnh.
Từ đầu đến cuối, sắc mặt Mộ Như Nguyệt đều thản nhiên, phảng phất như không nghe thấy lời nàng nói. Mà chính biểu tình thản nhiên này khiến Âu Dương Lâm càng thêm khó chịu.
"Hừ, giả bộ cái gì chứ!" ánh mắt Âu Dương Lâm hơi trầm xuống, chỉ cần nghĩ đến chuyện nữ nhân này hạ thấp Đông Phương công tử, trong lòng nàng liền bốc lên lửa giận.
"Chẳng lẽ ngươi còn cho rằng sẽ có người tới cứu ngươi, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy lời cha ta nói? Dù Thiên vương lão tử tới cũng không cứu được các ngươi! Các ngươi là gian tế trà trộn vào Âu Dương thành, đã có gan vào đây, các ngươi chờ chết đi!"
Chỉ có giết chết bọn họ mới có thể giải trừ khế ước với Thiên Lang, đến lúc đó lại khiến nàng lập khế ước với Đông Phương công tử, như vậy Thiên Lang sẽ không thể rời khỏi hắn nữa.
Đông Phương công tử cũng sẽ không phải thống khổ như thế.
Trái tim Âu Dương Lâm đột nhiên đau xót, cười khổ, vì nam nhân kia, nàng đã trả giá nhiều như vậy, thậm chí làm mọi cách giúp hắn có được nữ nhân kia, kết quả trong mắt hắn chưa từng có nàng....
"Phải không?"
Đúng lúc này, một thanh âm già nua từ bên ngoài truyền vào.
Âu Dương Đơn hơi sửng sốt, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hai người từ ngoài cửa đi đến.
Lão giả mặc trường bào xanh lá, ống tay áo thật dài bao phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878553/chuong-610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.