Chương trước
Chương sau
"Nga?" Âu Dương Lăng Thiên nhướng mày: "Không biết người có thể lọt vào mắt ngươi là ai?"

"Là thế này..." Âu Dương Vân Cẩm đứng lên, "Vị này chính là Mộ Như Nguyệt cô nương mà nhi tử ở bên ngoài gặp được, số đan dược gần đây Âu Dương gia dùng là do nàng cung cấp, nhi tử và nàng đã thỏa thuận với nhau, nàng giúp Âu Dương gia đứng đầu tứ đại thế gia, còn Âu Dương gia chúng ta nguyện trung thành với nàng!"

Đám người chợt bạo động, sắc mặt mọi người đều cực kì khó coi, tựa như không ngờ Âu Dương Vân Cẩm lại tự ý quyết định như vậy.

"Hừ!" Âu Dương Vân Thư hừ lạnh, ánh mắt khinh thường đảo qua Mộ Như Nguyệt, "Đại ca, ngươi đúng là ngày càng hồ đồ, tuy sau lưng nha đầu này có một đan dược sư thần bí, nhưng ai có thể cam đoan, vị đan dược sư sau lưng nàng không phải là cái vị ở Đông Phương gia kia? Nói không chừng đây là âm mưu của Đông Phương gia! Ngươi lại chắp tay dâng toàn bộ Âu Dương gia cho nàng, hơn nữa, ngươi lấy đâu ra cái quyền này?"

Hắn không hề cho rằng số đan dược đó là chính Mộ Như Nguyệt luyện chế, dù sao với độ tuổi của nàng căn bản không thể đạt tới trình độ này.

Nói vậy, sau lưng nữ nhân này tất nhiên có một cường giả thần bí.

Mộ Như Nguyệt híp mắt, lạnh lùng đảo mắt qua bộ dáng ăn chơi trác táng của Âu Dương Vân Thư, khẽ nhếch môi: "Xem ra người Âu Dương gia, bất quá cũng chỉ được như thế."

"Ngươi nói cái gì?" Âu Dương Vân Thư biến sắc, "Xú nữ nhân, ngươi đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Muốn có được Âu Dương gia? Ngươi đúng là đang nằm mơ, đại ca hồ đồ nhưng phụ thân không hồ đồ! Cho nên kế hoạch của ngươi nhất định là ngâm nước nóng!"

Vừa dứt lời, thân thể Âu Dương Vân Thư chấn động.

Hắn cảm nhận được một khí thế cường đại đè ép về phía mình.

Âu Dương Vân Thư bất chợt ngẩng đầu lên, một cỗ hàn khí chạy thẳng từ lòng bàn chân đến trái tim, toàn thân khẽ run lên.

Từ khi có ý thức đến nay, hắn chưa từng gặp người nào có ánh mắt khủng bố đến thế.

Loại ánh mắt này đã không thể thuộc về nhân loại nữa mà tựa như tu la đến từ địa ngục, con ngươi màu tím lập lòe hàn khí lạnh lẽo, khiến cả không khí trong đại sảnh như giảm mạnh....

Ánh mắt mọi người đều tập trung về phía nam nhân đeo mặt nạ bạc, trong lòng vô cùng chấn động...

"Khụ khụ", Âu Dương Lăng Thiên ho khan hai tiếng, nhìn kỹ Mộ Như Nguyệt, "Cô nương, ta rất biết ơn ngươi trợ giúp Âu Dương gia, ngươi yêu cầu điều gì, Âu Dương gia nhất định sẽ thỏa mãn ngươi, bất quá, nếu muốn toàn bộ Âu Dương gia, xin thứ cho ta khó lòng đáp ứng!"

"Phụ thân!"

Âu Dương Vân Cẩm kinh hãi, trong lòng có chút nôn nóng: "Đây là chuyện ta và Mộ cô nương đã thương nghị tốt, ngươi không thể..."

Âu Dương Lăng Thiên lạnh lùng nhìn hắn, lập tức, sắc mặt hắn cứng đờ, lời nói đến cổ họng lại nuốt trở vào.

"Cô nương, ngươi có đề nghị gì xin cứ nói." Âu Dương Lăng Thiên dời mắt nhìn Mộ Như Nguyệt, nhàn nhạt nói.

Nháy mắt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Mộ Như Nguyệt, muốn biết nàng sẽ đưa ra yêu cầu gì.

Bất luận thế nào cũng không thể giao Âu Dương gia cho một người ngoài.

"Yêu cầu của ta, chỉ có một", Mộ Như Nguyệt nhếch môi, "Đó chính là Âu Dương gia, nếu không, ta mạo hiểm tính mạng, cố gắng lo liệu là vì cái gì? Trừ điều này ra, ta không nghĩ Âu Dương gia còn có cái gì đáng giá để ta muốn có."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.