Mộ Như Nguyệt nhìn thân ảnh hai người biến mất, lập tức rời khỏi thế giới đan thư, đi về phía thư phòng...
Trong thư phòng, Dịch Thiếu Thần ngồi trên ghế, ngón tay nhẹ nhàng lật sách, vẻ mặt nghiêm túc.
Tia nắng chiếu vào thư phòng, dừng trên người nam nhân, hắn tựa như cảm nhận được có người đi vào, khẽ nâng mắt lên.
Hai mắt hắn lập tức sáng lên, vội vàng đứng bật dậy: "Thế nào?"
Mộ Như Nguyệt hơi nhếch môi: "Ăn đan dược này đi."
Một viên đan dược lập tức bắn về phía Dịch Thiếu Thần, hắn vươn tay tiếp nhận đan dược, sau đó không nói hai lời, nuốt đan dược vào.
Đan dược vào miệng liền tan, biến thành một dòng nước ấm chảy xuống bụng, nhưng sau đó thì không có bất kì cảm giác gì khác, ánh mắt hắn lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Như vậy là được rồi?"
"Đi tìm một nữ nhân thủ xem thì biết được hay chưa." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, cười như không cười nói.
Dung nhan tuấn mỹ như ngọc của Dịch Thiếu Thần xẹt qua một tia xấu hổ hiếm thấy, hắn ho khan hai tiếng, thanh giọng nói: "Đúng rồi, nam nhân mà ngươi muốn tìm còn có đặc điểm gì khác để nhận biết không? Nam nhân như hắn hẳn là phải dễ tìm, nhưng là người của ta vẫn không phát hiện được tung tích của hắn, có thể hắn đã...."
Kỳ thật, Dịch Thiếu Thần rất muốn hỏi, hắn có thể đã chết hay không?
Nhưng cuối cùng vẫn không hỏi được....
Mộ Như Nguyệt trầm mặc nửa ngày, nói: "Mặt nạ màu bạc!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878502/chuong-559.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.