Đột nhiên, nàng giơ tay bụm kín môi, nước mắt kích động từ khe hở ngón tay chảy xuống, thân thể run lên nhè nhẹ, ánh mắt ôn nhu không chớp mắt nhìn mấy người đang đi đến.
Là bọn họ... bọn họ rốt cuộc đã trở về!
Trời biết mấy năm nay nàng nhớ bọn họ cỡ nào, hai năm trời không có tin tức gì, hiện tại gặp lại nhau làm sao có thể không kích động.
Một thân ảnh bạch y chậm rãi đáp xuống trước mặt Thánh Nguyệt phu nhân.
Thanh âm nữ tử mang theo kích động không thể tự kiềm chế, lại cố gắng đè nén: "Nương, ta đã trở về..."
Đúng vậy, nàng đã trở về.
Xa cách hai năm sao có thể không nhớ? Nhưng chưa tìm được đại ca, nàng quyết không trở về Tiêu gia, mà sau khi tìm được hắn lại xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên mới kéo dài tới hai năm...
"Nguyệt Nhi!" Thánh Nguyệt phu nhân ôm Mộ Như Nguyệt vào ngực, nói không ngừng: "Trở về thì tốt, trở về thì tốt..."
Tiêu Thiên Vũ nhìn mấy người trước mắt, cuối cùng cũng an tâm, hắn dời mắt sang Diêu Vân Thanh và Tử Thiên Cảnh, không biết vì sao, hắn cảm thấy Tử Thiên Cảnh và Dạ Vô Trần có chút giống nhau...
Tên kia sẽ không phải là nhi tử tư sinh của Dạ Vô Trần đi?
Nghĩ đến đây, sắc mặt Tiêu Thiên Vũ trầm xuống, ánh mắt bất thiện nhìn Dạ Vô Trần: "Không biết hai vị này là ai?"
Dạ Vô Trần nhướng mày, ánh mắt nghi hoặc, hắn không rõ mình trêu chọc nhạc phụ đại nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878449/chuong-506.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.