Chương trước
Chương sau
Lúc nói chuyện, hắn khẽ nheo mắt, nếu có người dám nói không, chỉ sợ sẽ rơi đầu ngay lập tức.

Anh minh?

Mọi người cười khổ, nhìn bộ dáng uy hiếp của hắn thật chẳng giống một người tôn trọng ý kiến bọn họ chút nào."Lão tổ tông, ngươi hiểu lầm."

Rốt cuộc cũng có một người đứng ra, tươi cười nịnh nọt nói: "Sao chúng ta lại không muốn chứ? Vừa rồi chúng ta chỉ đang suy nghĩ phải làm thế nào mới có đủ thành ý? Tuyệt đối không có chuyện không muốn."

"Đúng vậy, lão tổ tông, chúng ta thật sự nguyện ý, có điều không biết khi nào thì xuất phát?"

Mộ Như Nguyệt cười lạnh, ánh mắt châm chọc nhìn đám người nịnh nọt kia. Đây chính là lợi ích của thực lực, nếu năm đó lão tổ tông không bế quan, vậy có phải bọn họ sẽ không có lá gan đối với Tiêu Vân như vậy không?

Trên đời này, nếu không có thực lực cường đại, nhất định sẽ bị ức hiếp...

"Còn nữa..." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nhàn nhạt nói, "Tiêu lão năm đó rời đi cùng Tiêu Vân hiện giờ vẫn còn sống, hắn đã chịu không ít đau khổ, ta hi vọng các ngươi cũng xin lỗi hắn! Từ nay về sau, ở trước mặt hắn, các ngươi chính là tôn tử!"

Nếu so về tuổi tác, Tiêu lão còn nhỏ tuổi hơn bọn hắn, cho nên khi nghe Mộ Như Nguyệt nói lời này, sắc mặt mọi người đều không dễ nhìn, nhưng lại không dám phát tác.

Không chỉ như thế, còn phải làm bộ ta nguyện ý.

"Yên tâm đi, chúng ta nhất định sẽ cung kính với Tiêu lão."

"Đừng nói là làm tôn tử (cháu),bảo bọn hắn làm thái tôn tử (chắt) cũng nguyện ý."

Mọi người ta một lời ngươi một lời biểu lộ quyết tâm của mình.

Mộ Như Nguyệt không thèm liếc mắt bọn họ một cái, quay đầu nói: "Đại ca, chúng ta đi thôi, hôm nay trở về Thánh Cảnh, nên chuẩn bị một chút."

"Tốt." Tiêu Phong khẽ gật đầu.

Nếu không phải nể mặt lão tổ tông và Tiêu Bạch Hiên, hắn cũng không muốn đến Tiêu gia...

Trong sân Đan tháp, Mộ Như Nguyệt liếc mắt một cái liền nhìn thấy hai phụ tử đang giằng co, buồn cười đi qua: "Các ngươi ở chỗ này làm cái gì?"

Dạ Vô Trần khẽ nheo mắt: "Còn không phải tại hắn? Nếu hỗn đản này là nhi tử của chúng ta, tại sao không nói sớm cho ta biết? Hại ta ăn một bụng giấm, cho rằng đào hoa của ngươi lại tới, cố tình đào hoa này còn tốt như vậy."

Nói tới đây, Dạ Vô Trần đầy một bụng ủy khuất, nàng cũng chưa từng đối với hắn tốt như vậy, có thể không ăn giấm sao?

"Ta lại không biết các ngươi đã biết chuyện kiếp trước." Tử Thiên Cảnh ủy khuất bĩu môi, nếu biết sớm thì hắn cần gì phải yên lặng thương tâm một mình?

"Nương tử", Dạ Vô Trần quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt, ánh mắt ủy khuất, "Tuy nói hắn là nhi tử của chúng ta, nhưng mà nàng là của một mình ta, hắn cũng không thể bá chiếm nàng."

"Dựa vào cái gì?" Tử Thiên Cảnh phẫn nộ rồi, gia hỏa này vẫn luôn ghen tuông mãnh liệt như trước đây.

Dạ Vô Trần nhướng mày: "Chỉ bằng ta là phu quân nàng!"

"Nhưng ta là nhi tử nàng, ngươi chính là cản trở mẫu tử chúng ta giao lưu tình cảm.""Ta cũng không phải không cho các ngươi gặp nhau, nhưng mà ngươi không được ôm nàng, không được hôn nàng, càng không được nửa đêm chạy vào phòng nàng..."

Nhìn đôi phụ tử âm ĩ này, Mộ Như Nguyệt có chút đau đầu, không biết sau khi tiểu gia hỏa trong bụng sinh ra, sẽ có cảnh tượng gì.

"Được rồi, các ngươi đừng cãi nhau nữa", Mộ Như Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, "Thu dọn một chút, trở về Thánh Cảnh."

Hai người lập tức quay đầu nhìn Mộ Như Nguyệt.

"Mẫu thân, sẽ đi gặp ông bà ngoại sao?" Tử Thiên Cảnh chớp chớp mắt, khuôn mặt tuấn mỹ nở nụ cười tươi rói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.