Chương trước
Chương sau
Diêu Thiên Vũ xấu hổ và giận dữ trừng mắt Mộ Như Nguyệt, nàng cắn chặt môi, ẩn nhẫn nói: "Diêu Kinh, quả thật là ta tự cởi quần áo, nhưng ta bị Tiêu Phong tính kế."

"Tiểu thư, chuyện gì xảy ra?" Diêu Kinh quay đầu nhìn Diêu Thiên Vũ, khẽ cau mày hỏi.

"Là Tiêu Phong phái người mời ta đến, ai ngờ..." Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, lông mi khẽ run rẩy, "Ai ngờ hắn tự uống xuân dược, vọng tưởng gạo nấu thành cơm, ta vì chi thứ của chúng ta chỉ có thể hi sinh bản thân. Ta không yêu Tiêu Phong, đặc biệt là hành vi của hắn khiến ta cảm thấy thật trơ trẽn, nhưng nếu ta trả giá mà có thể đổi lấy hồi báo, vậy cũng đáng giá..."

Diêu Kinh biến sắc: "Tiểu thư, ngươi nói thật sao? Tên hỗn đản Tiêu Phong kia lại dám làm ra chuyện như vậy! Tuy hắn là hậu nhân của Tiêu Vân, nhưng lại kém quá xa, ngay cả chuyện này cũng làm được!"

Lúc nói chuyện, hắn không hề đề cập đến chuyện làm Diêu Thiên Vũ hủy hôn.

Dù sao thiên tài có hành vi trơ trẽn như vậy cũng không sao, chỉ cần có thể trợ giúp bọn họ là đủ rồi, cùng lắm thì sau khi lợi dụng xong thì đá hắn đi.

Không thể không nói, ý tưởng của chủ tớ hai người hoàn toàn ăn khớp với nhau....

Lông mi Diêu Thiên Vũ khẽ run rẩy, đây là mệnh của nàng, không phải sao? Có điều nghĩ đến phải gả cho một nam nhân như vậy, trong lòng nàng liền chua xót.

Mộ Như Nguyệt lẳng lặng nghe đối thoại giữa hai người, trong mắt lập lòe hàn ý: "Xin lỗi, ánh mắt đại ca ta rất cao, chỉ sợ nữ nhân như ngươi còn chưa thể vào mắt hắn."

"Ngươi nói cái gì?" Diêu Kinh nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, sắc mặt vốn âm trầm càng thêm phẫn nộ: "Hai huynh muội các ngươi đều không phải thứ gì tốt!"

Mộ Như Nguyệt híp mắt lại, đột nhiên cười khẽ, ánh mắt lạnh băng: "Diêu gia các ngươi có cái gì đáng khoe?"

Nàng chậm rãi đứng dậy, theo từng bước đi, hơi thở lạnh lẽo khuếch tán ra, rõ ràng trời đang nắng, cũng không có gió nhưng quanh người nàng lại có gió lốc.

"Chuyện của Tiêu Vân và đại ca ta, có phải chúng ta nên hảo hảo tính toán hay không? Diêu gia thì thế nào? Chỉ cần ta chưa chết, không ai có thể động đến đại ca ta!"

"Ha ha!" Diêu Kinh cười điên cuồng, "Chỉ bằng ngươi? Một đỉnh thiên phú quả thật cường đại nhưng ta đã đạt cảnh giới huyền nguyên, ngươi cho rằng mình có thể ngăn cản ta? Ngươi đã là hậu nhân của Tiêu Vân, vậy ta sẽ cho người nếm chịu nỗi thống khổ năm đó hắn phải chịu!"

Lúc nói chuyện, khí thế trên người Diêu Kinh bỗng bạo phát tựa như sóng to gió lớn.

Đám người Tiêu Tam gia nở nụ cười châm chọc, nha đầu này đúng là không biết tốt xấu, còn dám cứng đối cứng với người Diêu gia, quả thật là không sợ chết!

Thời điểm khí thế trên người Diêu Kinh bắt đầu khởi động, Mộ Như Nguyệt cũng cầm lấy Cửu thiên long viêm kiếm, ngay tại lúc nàng muốn chiến đấu, một tiếng quát phẫn nộ từ bên ngoài truyền đến: "Diêu Kinh, Diêu Thiên Vũ, các ngươi đang làm cái gì?"Động tác của Diêu Kinh khựng lại, ngẩng đầu nhìn nữ tử ở cửa, bất giác ngây ngẩn, đáy mắt hiện lên tia kinh ngạc.

Đại... đại tiểu thư sao lại ở đây?

Diêu Vân Thanh khập khiễng đi tới, hiển nhiên vì Tiêu Phong trúng xuân dược, hại nàng eo mỏi lưng đau, đi đường cũng khó khăn....

"Diêu Kinh đại nhân", Tiêu Tam gia không nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt Diêu Kinh, vội vàng nói, "Nữ nhân kia cùng phe với Tiêu Phong, vừa rồi lúc Diêu tiểu thư bị ném ra, nàng liền nhân cơ hội Tiêu Phong mất đi ý thức xảy ra quan hệ với hắn, căn bản không đặt Diêu tiểu thư vào mắt, loại nữ nhân này tuyệt đối không thể giữ lại, nếu không sẽ khiến người khác nhạo báng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.