Chương trước
Chương sau
Đại sảnh Tiêu gia.

Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn nam nhân trước mắt, lạnh giọng nói: "Nói, là ai đưa ra chủ ý này?"

Nếu không phải kịp thời đuổi tới, chỉ sợ hậu quả không tưởng tượng nổi....

Tiêu Tam gia đảo mắt qua các vị trưởng lão trong phòng, giống như tìm được chỗ dựa, ưỡn ngực nói: "Ta cũng là vì tốt cho hắn, nếu hắn có thể trở thành con rể Diêu gia, không biết sẽ có bao nhiêu lợi ích, nhưng hắn lại không biết tốt xấu, ngay cả tiểu thư Diêu gia cũng dám cự tuyệt."Mộ Như Nguyệt khẽ nheo mắt, đáy mắt dần hiện lên lãnh ý.

"Từ khi ta vào Tiêu gia ngươi đã muốn lấy mạng ta, bắt đầu từ khi đó ta đã không tính sẽ bỏ qua ngươi, chỉ tạm thời chưa giết ngươi mà thôi, hiện tại nếu đã ra tay với đại ca ta, vậy cho dù hủy diệt cái Tiêu gia này ta cũng muốn lấy mạng ngươi!"

Mấy đời làm người, người thân chính là nơi mềm mại nhất trong lòng nàng.

Nếu có ai dám ra tay với bọn họ, nàng không ngại tàn sát hết những người này....

"Ha ha, chỉ bằng ngươi?" Tiêu Tam gia ngửa đầu cười to, "Nha đầu, ta thừa nhận ngươi quả thật là thiên tài, nhưng vậy thì sao? Tiêu gia chúng ta có Đan tháp làm chỗ dựa!"

(Ha ha, edit tới đây mắc cười quá, cha nội này đúng là thích ăn dưa bở >"< nói khoác không biết ngượng mồm)

"Đan tháp?" Mộ Như Nguyệt ngây ngẩn.

"Không sai", Tiêu Tam gia gật gật đầu, "Tháp chủ Đan tháp là con rể ta, nếu ngươi dám động tới ta, Đan tháp nhất định sẽ không tha cho ngươi."

Kỳ thật lời này là Tiêu Tam gia dùng để hù dọa Mộ Như Nguyệt, dù sao nha đầu này cũng không biết gì, không dọa nàng một chút nàng quả thật vô pháp vô thiên.

Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền vào.

Một chiến đội hơn trăm người hùng hổ vây quanh Tiêu gia. Dù Tiêu Tam gia không gia nhập Đan tháp nhưng cũng được Đan tháp bảo hộ.

Hơn nữa, mấy người này đều là thiên phú cao cấp.

Trước yến hội, Mộ Như Nguyệt đã dùng đan dược khiến bọn họ tăng một cấp, hiện giờ bọn họ liên hợp lại có thể đánh chết 10 cường giả đỉnh thiên phú.

Dưới ánh mắt của Tiêu Tam gia, trăm người bước nhanh về phía Mộ Như Nguyệt, cung kính hô: "Tháp chủ, chúng ta đến phụng mệnh hành sự!"

Tháp chủ?

Sắc mặt Tiêu Tam gia cứng đờ, kinh ngạc trợn tròn mắt: "Ngươi là tháp chủ Đan tháp? Không có khả năng, nghe nói tháp chủ là đan dược sư phàm giai cao cấp, làm sao ngươi có thể là tháp chủ, hơn nữa ngày đó rõ ràng ta nhìn thấy..."

Đó là một nam nhân rất khí phách.

"Vốn dĩ ta cũng không muốn xuất hiện trước mắt người đời, nhưng hiện tại đều là Tiêu gia các ngươi bức", Mộ Như Nguyệt cười lạnh, "Đại ca là người thân của ta, ta tuyệt đối không để bất kì ai động vào hắn dù chỉ một chút, ngươi vi phạm, chết!"

Chữ 'chết' vừa ra khỏi miệng, toàn thân nữ tử phát ra sát khí lạnh lẽo.

Lúc này, Tiêu Tam gia thật sự sợ hãi.

Đan tháp là nơi nào? Là nơi tụ tập nhiều đan dược sư cường đại, đan dược sư phàm giai cũng nhiều không đếm xuể, ngay cả Vu Sơn đại sư cũng gia nhập.

Nhưng mà, nha đầu này lại là tháp chủ Đan tháp?

"Làm càn!"

Một tiếng đập bàn vang lên, một lão nhân đứng dậy, cười lạnh nói: "Nha đầu, đừng quên, ngươi là người Tiêu gia, cũng nên gọi hắn một tiếng tam thúc, bây giờ là thái độ của ngươi đối với Tiêu gia? Hơn nữa chúng ta cho rằng hắn không làm sai chuyện gì, cho dù ngươi là tháp chủ Đan tháp thì thế nào? Vị cô nương kia là người Diêu gia, ngươi có cường đại hơn nữa cũng không thể so được với Diêu gia."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.