Chương trước
Chương sau
"Là Vu Sơn đại sư, ngay cả Vu Sơn đại sư cũng muốn gia nhập, xem ra chuyện này là thật."

Có lẽ vì có hắn mở đầu, những người khác do dự nửa ngày cuối cùng cũng đồng ý, chỉ có Tiêu gia vẫn luôn không tỏ thái độ...

Ánh mắt âm hiểm của hắn vẫn luôn quan sát khuôn mặt anh tuấn của Viêm Tẫn, sau đó lại nhìn qua Tiêu Tĩnh, ánh mắt lập lòe vài cái.Nếu có thể để Tĩnh Nhi gả cho hắn, vậy mình cần gì phải gia nhập Đan tháp?

Lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc.

Ý nghĩ của Tiêu Tam gia không tồi, nhưng cũng không ngẫm lại xem những người khác có muốn hay không.

---------------------

Trung Châu học phủ, sau núi, một cỗ khí thế cường đại tản ra, thân ảnh màu tím bỗng nhiên xuất hiện, đứng trên không trung.

Khóe môi hắn khẽ cong lên, nhếch môi: "Bế quan đã mấy tháng, hiện giờ Nguyệt Nhi hẳn là ở đế đô, ta cũng nên đi tìm nàng."

Bỗng nhiên, ánh mắt hắn chợt lạnh, con ngươi tím lộ ra hàn ý.

"Người nào?"

Gió đêm phất qua sợi tóc nam nhân, trong bóng đêm phá lệ yên tĩnh.

Dưới ánh trăng, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện trước mặt hắn, dù không thấy rõ dung nhan nữ tử nhưng hắn vẫn cảm nhận được hơi thở đau buồn, bi thương trên người nàng.

Nhưng mà trên đời này, ngoại trừ Mộ Như Nguyệt, không ai có thể khiến hắn động tâm.

"Hư không truyền ảnh?" Nam nhân nhếch môi, đóa mạn đà la tà mị, lại có chút lạnh lẽo, "Tử Phượng, ngươi thông minh hơn rồi, không dùng bản thể xuất hiện trước mặt bổn vương, mà dùng hư không truyền ảnh."

Hư không truyền ảnh là một loại năng lực có thể truyền hình ảnh của mình đến nơi khác mà thân thể vẫn ở chỗ cũ, cho nên, không thể giết được nàng....

"Tử Hoàng ca ca", nữ tử nở nụ cười bi thương, thanh âm tràn ngập khổ sở, "Ngươi đã khôi phục kí ức, đúng không?"

Đôi mắt tím hiện lên lãnh ý, thần sắc âm trầm nhìn hư ảnh trước mắt, đột nhiên, toàn thân hắn toát ra khí thế cường hãn, như sóng cuộn biển gầm.

"Tử Phượng, năm đó ta nên giết ngươi!"

"Nhưng mà ngươi sẽ không", nữ tử cười nói, "Bởi vì trước khi ta biểu lộ tâm ý của mình với ngươi, ta đã không chế Tử gia, như vậy ta mới có thể hoàn toàn biểu lộ tâm tư với ngươi, nếu không với tính cách tàn nhẫn độc ác của ngươi nhất định sẽ không bỏ qua cho ta, cho nên, ta không thể không làm như vậy, chỉ có khống chế ngàn tính mạng Tử gia ngươi mới không thể giết ta, buồn cười chính là ta dùng Tử gia uy hiếp ngươi, ngươi lại không muốn nạp ta làm thiếp! Ta chỉ muốn làm tiểu thiếp hầu hạ ngươi thôi, cũng không có ý muốn cướp địa vị của nàng, tại sao chỉ một yêu cầu nho nhỏ mà ngươi cũng không muốn đáp ứng ta? Tử Hoàng ca ca, ngươi thật nhẫn tâm, ta ở Tử gia nhiều năm như vậy nhưng không bằng một người ngoài như nàng."

Vì nàng, nam nhân này dù có phạm tội ngập trời cũng không tiếc...

Tử Phượng run lên, nụ cười khổ bên môi càng sâu.

Nếu như nàng có được tình yêu của Tử Hoàng ca ca, cả đời này cũng đủ rồi....

"Ta, Dạ Vô Trần, đời này kiếp này chỉ có một nữ nhân, vĩnh viễn không phản bội!"

Thanh âm nam nhân rõ ràng dễ nghe như thế, lại làm Tử Phượng run rẩy....

"Tử Hoàng ca ca, ta tới đây là muốn nói với ngươi một chuyện", Tử Phượng đè nén nỗi đau trong lòng, ngẩng đầu nhìn Dạ Vô Trần, "Ngươi có biết Tử gia ở đâu hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.