Trong lòng Vu Sơn vui vẻ, tảng đá trong lòng cũng hạ xuống, hắn quả thật rất sợ cô nương này vì hành vi bất mãn của mình lúc đầu mà trở mặt...
"Đại ca, ngươi ở đây chờ ta, ta đi rồi về." Mộ Như Nguyệt quay đầu nhìn về phía Tiêu Phong, "Bất quá trong khoảng thời gian này Vân Thanh sẽ ở lại đây, làm phiền đại ca bồi nàng giúp ta."
Tiêu Phong lãnh khốc gật gật đầu: "Được."
Nghe vậy, Mộ Như Nguyệt thu hồi tầm mắt, nhìn khuôn mặt già nua của Vu Sơn: "Chúng ta có thể đi rồi."
Khi nói chuyện, mấy người đã đi ra ngoài cửa, chỉ lưu lại một đám người Tiêu gia đứng trơ ra như tượng gỗ...
"Tại sao nha đầu kia lại quen biết Vu Sơn đại sư?" Ánh mắt Tiêu tam gia lập lòe vài cái, xem ra muốn ra tay với bọn họ sẽ gặp khó khăn rồi...
Trong đại trạch, Hoàng đế nôn nóng đi qua đi lại, thời điểm hắn quay đầu đúng lúc nhìn thấy Vu Sơn dẫn theo Mộ Như Nguyệt đến, trong lòng lập tức vui vẻ, muốn mở miệng nói gì đó nhưng lại nhớ tới hành động của mình vừa rồi, bất giác dừng chân, vẻ mặt hổ thẹn.
"Cô nương, ngươi đã đến rồi?"
Mộ Như Nguyệt gật đầu, lạnh lùng nói: "Dẫn ta đi xem hắn."
"Được", Hoàng đế vội vàng gật đầu, "Cô nương, mời đi theo ta." Hắn giớ tay làm tư thế xin mời, vẻ mặt tươi cười.
Mộ Như Nguyệt không nói gì, chỉ yên lặng đi vào.
Trong phòng, thanh niên nằm trên giường, lông mày nhíu chặt, vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878400/chuong-457.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.