Chương trước
Chương sau
Thời điểm Mộ Như Nguyệt còn muốn nói thêm gì nữa, phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm phẫn nộ.

"Nàng chỉ là một tiểu nha đầu thì có thể làm được gì?"

Một thân ảnh già nua từ ngoài cửa xông vào.

Lão nhân phẫn nộ trợn trừng mắt, hừ lạnh nói: "Ngươi nói ngươi có trị liệu cho Tứ... Tứ thiếu gia?"

Mộ Như Nguyệt nhướng mày: "Ta không nói chắc chắn trăm phần trăm, chỉ có thể nắm chắc 80% có thể chữa khỏi cho hắn."

"Ha ha!" Lão nhân ngửa đầu cười phá lên, dời mắt về phía Hoàng đế, "Lão gia, nha đầu này tuổi trẻ khí thịnh, khó tránh khỏi quá tự tin, trong đế quốc này còn thiếu người trẻ tuổi sao? Tin tưởng nàng chính là đẩy Tứ thiếu gia lên đường xuống hoàng tuyền, hiện giờ ta đã có biện pháp cứu tứ thiếu gia, căn bản không cần nàng ra tay."Hoàng đế sửng sốt, bỗng chốc tràn ngập vui sướng: "Vu Sơn đại sư, ngươi nói thật sao? Ngươi thật sự có biện pháp cứu hắn?"

"Đúng vậy", Vu Sơn gật gật đầu, khí phách hăng hái nói, "Ta đã luyện chế ra đan dược, bây giờ chỉ cần cho Tứ thiếu gia ăn vào là có thể khỏi bệnh."

Dứt lời, hắn đưa tay ra, một viên đan dược xuất hiện trong tay hắn.

Khi nhìn thấy viên đan dược kia, hai mắt Hoàng đế sáng lên, kinh hỉ nói: "Vu Sơn đại sư, đan dược này có thể trị thi trùng độc?"

Vu Sơn gật gật đầu, đắc ý nói: "Gần đây ta xem rất nhiều thư tịch mới tìm được phương pháp luyện chế giải dược, lão gia, ngươi mau cho tứ thiếu gia ăn đan dược, nói không chừng có thể lập tức khỏi hẳn."

"Tốt, tốt!"

Hoàng đế kích động gật đầu, vẻ mặt tràn đầy sung sướng, nhưng lúc này, một thanh âm truyền đến: "Không thể ăn đan dược này, nếu không sẽ lập tức mất mạng."

Sắc mặt Vu Sơn cứng lại rồi, đáy mắt hiện lên tia lửa phẫn nộ. Ngay cả Hoàng đế cũng hơi bất mãn nhíu mày.

Nữ nhân này có chút không rõ tình huống rồi, đan dược Vu Sơn đại sư luyện chế sao có thể có vấn đề? Hắn vốn còn nghĩ rằng nàng là một nhân vật....

"Ngươi nói Hóa cốt đan của ta là độc dược?" Vu Sơn giận quá hóa cười, lạnh lùng nói, "Nha đầu, đây là phương pháp ta tìm thấy trong sách cổ, mất rất nhiều thời gian mới nghiên cứu thành công, hơn nữa cũng đã dùng người thử nghiệm rồi, ngươi dám bôi nhọ ta?"

Không nắm chắc thì sao hắn dám cho Tứ Hoàng tử dùng dược?

Mộ Như Nguyệt cười lạnh, nếu không phải vì thi trùng độc, nàng mới lười phải xen vào chuyện người khác, loại độc này rất trọng yếu đối với nàng, nếu không nam nhân kia có chết cũng có liên quan gì tới nàng đâu.

"Phương pháp ghi trên sách cổ đúng là không sai, đáng tiếc, trình độ luyện đan của ngươi còn chưa đủ, luyện sai trình tự hai loại dược liệu trong đó, nếu là đan dược khác, sai trình tự sẽ chỉ làm chậm dược tính, nhưng đối với đan dược này, đây là sai lầm trí mạng!"

Sắc mặt Vu Sơn xanh mét, hắn là một đan dược sư phàm giai trung cấp mà lại bị nha đầu này nói trình độ luyện đan chưa đủ?

"Vị cô nương này", Hoàng đế bất mãn nhăn mày, "Ta rất cảm tạ ngươi đến đây vì nhi tử ta, ta cũng biết trong lòng ngươi không vui, bất quá, Vu Sơn là đan dược sư phàm giai trung cấp, hắn tuyệt đối sẽ không luyện sai đan dược, ta sẽ bồi thường cho cô nương, sẽ không để ngươi thiệt thòi."

Mộ Như Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, chỉ cười nhạt: "Đừng trách ta không nói trước, tốt nhất là trước khi cho hắn ăn đan dược thì chuẩn bị máu tươi của một đầu hỏa lang, nếu không đến lúc đó có hối hận cũng đã muộn."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.