Chương trước
Chương sau
Mộ Như Nguyệt lạnh lùng nhìn đám người, ánh mắt như đao, đúng lúc nàng muốn động thủ, một tiếng quát lãnh khốc xuyên qua không trung rơi vào tai mọi người.

"Dừng tay!"

Thanh âm quen thuộc làm Mộ Như Nguyệt hơi chấn động, ngước mắt nhìn về phía trước, một dung nhan hoàn mỹ tinh xảo như đao khắc lọt vào hai mắt nàng.Nam nhân kia hiển nhiên cũng nhìn thấy nàng, ánh mắt tràn đầy kích động, hắc y chợt lóe xuất hiện trước mặt Mộ Như Nguyệt.

Hắn lẳng lặng nhìn kỹ dung nhan trước mặt, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên tia dao động, có lẽ vì quá kích động làm thanh âm hắn run nhè nhẹ: "Muội muội, ngươi không có việc gì?"

Trời biết, lúc hắn biết được tin tức muội muội bị phong ấn thực lực tung tích không rõ, hắn đã lo lắng cỡ nào, bây giờ nhìn thấy nàng bình an vô sự, trái tim hắn rốt cuộc cũng hạ xuống....

Nàng không có việc gì, thật quá tốt.

Tiêu Phong vươn tay kéo Mộ Như Nguyệt vào ngực, bàn tay to ấn đầu nàng vào ngực mình, nghẹn ngào nói: "Nguyệt Nhi, ngươi biết chúng ta lo lắng cho ngươi thế nào không? Vô duyên vô cớ biến mất, thực lực còn bị phong ấn, đã không có thực lực ngươi làm sao sinh tồn ở Trung Châu? Cho nên ta và muội phu đi tìm ngươi, thấy ngươi bình an ta cũng yên tâm...."

"Tiêu Phong đại ca..."

Mộ Như Nguyệt từ từ rũ mắt xuống.

Không giống cái ôm của Dạ Vô Trần, đây là một loại cảm giác huyết mạch tương liên, bởi vì nam nhân này là đại ca nàng, trong cơ thể bọn họ chảy chung một dòng máu.

"Muội muội, có một số việc ta phải xử lý trước đã", Tiêu Phong buông lỏng tay ra, ánh mắt lãnh khốc quét về phía Tiêu Tam gia, cười lạnh nói, "Vừa rồi ngươi muốn động thủ với muội muội ta?"

Sắc mặt Tiêu Tam gia hơi đổi: "Là nàng xông vào Tiêu gia!"

Nghe vậy, Tiêu Phong nheo mắt, đáy mắt bắn ra hàn ý: "Có Tiêu Phong ta ở đây, ta xem ai dám động đến nàng một cọng tóc nào!"

Trước khi nàng chưa tới đây, đối với việc những người này khiêu khích, hắn cũng không để vào mắt cũng, không thèm để ý tới, nhưng hiện tại, hắn phải bảo hệ muội muội, cho nên không thể không đứng ra.

"Tiêu Phong, phụ thân ta tốt bụng mang ngươi về Tiêu gia, nhưng không nói cho phép nàng trở về! Con cháu của một phế vật có tư cách gì trở về Tiêu gia chúng ta?"

Tiêu Phong không nói gì.

Toàn thân hắn nổi lên cuồng phong, trường bào màu đen tung bay, dần dần khí thế ngày càng mạnh lên, mạnh đến mức khiến mọi người kinh ngạc.

Đỉnh thiên phú!

Ánh mắt mọi người đều thay đổi.

Nói thật, Tiêu Phong đến Tiêu gia lâu như vậy nhưng không ai biết được thực lực của hắn, nam nhân này lúc nào cũng trầm mặc ít nói, thậm chí khi bị vũ nhục cũng sẽ mặt không đổi sắc.

Hiện giờ thế nhưng đã là đỉnh thiên phú?

Tiêu Phong này cũng chỉ mới khoảng 23, 24 tuổi đi....

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt kinh ngạc, đại ca đã đạt đỉnh thiên phú? Sau khi hắn đến Trung Châu đã gặp được kỳ ngộ gì?

Sắc mặt Tiêu Tam gia xanh mét, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Phong.

Đều là đỉnh thiên phú nhưng hiện tại thực lực của hắn còn chưa đạt tới trình độ bão hòa, cách cảnh giới huyền nguyên rất xa, còn Tiêu Phong đã đến gần sát tới cảnh giới kia. Điều này cũng có nghĩa chỉ cần gặp được kỳ ngộ, Tiêu Phong có thể đột phá cảnh giới huyền nguyên..
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.