Chương trước
Chương sau
"Tiêu Phong, chuyện này ngươi đồng ý thì tốt, không muốn cũng phải đồng ý!"

Lập tức, các trưởng lão đều đứng dậy, ánh mắt tập trung về phía nam nhân.

Đột nhiên, một tiếng hét phẫn nộ từ ngoài cửa truyền vào: "Ta xem các ngươi ai dám chặt tay hắn!"

Nghe thấy thanh âm quen thuộc này, thân thể Tiêu Tam lão gia chấn động, ánh mắt kinh ngạc.

Sao lão già này lại trở lại?

Cửa phòng bị đẩy ra, một thân ảnh già nua lọt vào mắt mọi người.

Tiêu Bạch Hiên phẫn nộ, mặt già xanh mét nhìn đám người trước mắt: "Ta chỉ mới đi ra ngoài một thời gian, các ngươi đã nháo lên? Còn muốn đụng đến người ta mang về gia tộc? Ai cho các ngươi lá gan lớn như vậy?"

Sắc mặt Tiêu Tam lão gia dần dần khôi phục lại như thường, cắn chặt răng nói: "Phụ thân, ta cũng không còn cách nào, Thiên Nhi là tôn tử của ngươi, ngươi cũng không thể trơ mắt nhìn tiền đồ của hắn bị hủy đi? Tiêu Phong chỉ là người ngoài thôi, hơn nữa, dù hắn thiếu một cánh tay cũng không phải là không sống được."

"Hừ!" Tiêu Bạch Hiên hừ lạnh một tiếng, "Lúc ta trở lại đế đô cũng đã nghe nói, Tiêu Thiên là tự hắn tìm chết, lại dám cướp con của mãnh hổ, chọc giận nó cắn đứt cánh tay hắn, nếu không phải có vận khí tốt phỏng chừng đã sớm chết rồi, mãnh hổ kia là ma thú thiên phú cao cấp, mạnh hơn hắn không chỉ một chút, vậy mà hắn còn muốn cướp con của nó, không phải muốn chết là gì? Loại người như hắn dù có chết cũng là do bản thân hắn, chẳng trách được ai!"

Tiêu Tam lão gia ngây dại, lẩm bẩm nói: "Cha, Thiên Nhi là tôn tử ruột thịt của ngươi a, sao ta lại cảm thấy giống như ngươi ước gì hắn chết đi? Lại còn thiên vị người ngoài..."

"Còn không phải tiểu tử kia ở bên ngoài gây sự sao?" thần sắc Tiêu Bạch Hiên lạnh nhạt, "Nếu không phải vì hắn là thiếu gia Tiêu gia phỏng chừng đã sớm bị kẻ thù giết mấy trăm lần, mấy năm nay hắn làm cái gì? Khinh nam bá nữ, cường hào thủ đoạt, ngươi cho rằng hắn còn sống đến bây giờ là nhờ cái gì? Cứ tiếp tục như vậy, Tiêu gia sớm muộn gì cũng sẽ vì hắn mà chọc phải người không thể trêu vào! Một khi đã như vậy không bằng để hắn tự sinh tự diệt, cũng tốt hơn ra ngoài gây chuyện thị phi!"

Tiêu Bạch Hiên nói không sai, mấy năm gần đây, Thiên Nhi ỷ vào quyền thế của Tiêu gia làm rất nhiều chuyện. Nhưng hắn là người Tiêu gia, ai dám nói hắn câu nào?

"Cha!" Tiêu Tam gia cắn răng nói, "Ngươi không đau lòng Thiên Nhi, đau lòng ta, bất luận thế nào ta đều không thể để Thiên Nhi mất đi thiên phú. Dù ngươi không nể tình hắn là tôn tử ngươi thì cũng nên nể tình hắn là người Tiêu gia, Tiêu gia chúng ta đã bao  nhiêu năm rồi không xuất hiện đệ tử có thiên phú luyện đan? Nếu Thiên Nhi thật sự có thể đạt tới đỉnh địa giai trước năm 20 tuổi, cả đời này tiền đồ vô lượng, sao ngươi có thể để hắn bị hủy hoại?"

Thiên phú luyện đan?

Trong đầu Tiêu Bạch Hiên vô thức hiện lên thân ảnh Mộ Như Nguyệt.Nha đầu kia cũng là một thiên tài luyện đan, hơn nữa còn có một thân thực lực cường hãn...

"Đủ rồi!" Tiêu Bạch Hiên cau mày, lạnh giọng quát, "Tiêu Thiên là nhi tử của ngươi, còn Tiêu Phong là từ cục đá nhảy ra chắc? Hắn không phải nhi tử của người khác sao? Ta nói cho các ngươi biết, có Tiêu Bạch Hiên ta ở đây, xem ai dám động đến một cọng lông tơ của hắn!"

Không sai.

Tiêu Thiên quả thật là thiên tài, đáng tiếc thiên phú luyện võ không bằng Tiêu Phong, thiên phú luyện đan cũng kém Mộ Như Nguyệt, cho nên hắn thật không biết tiểu tử kia có gì đáng giá để Tiêu Phong hi sinh một cánh tay cho hắn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.