Chương trước
Chương sau
Võ Nghi bị dọa choáng váng, ngay cả cơ hội trốn đi cũng đã quên, cứ ngây ngốc đứng nhìn Mộ Như Nguyệt, há hốc miệng không nói nên lời....

Đau!

Giờ phút này, Mộ Như Nguyệt chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn như muốn xé rách, cả người nàng run rẩy lên, nhưng vẫn gắt gao cắn môi không rên một tiếng.

Loại cảm giác này thật giống như có một cỗ lực lượng bạo liệt chạy trong kinh mạch nàng, sau đó dung nhập vào đan điền, dần dần đan điền bị cỗ lực lượng này làm bành trướng lên.

Mộ Như Nguyệt hoài nghi giây kế tiếp đan điền của nàng có thể quá căng sau đó nổ tung hay không....

Ngay tại thời điểm nàng cảm giác không thể chịu được nữa, đau đớn dần dần biến mất, thay vào đó là cảm giác cực kì sảng khoái.

Oanh!

Một cỗ khí thế cường đại từ đỉnh đầu vọt ra, xoay quanh trên không trung. Nhìn thấy khí thế kia, mọi người đều sửng sốt.

Đột phá!

Sau khi lập khế ước với Cửu thiên long viêm kiếm, nàng trực tiếp đột phá lên thiên phú cao cấp!

Lam Nguyệt lui về sau hai bước, đáy mắt lộ vẻ hối hận, nàng thật sự không nên mang Cửu thiên long viêm kiếm đến nơi này, vốn dĩ cho rằng ngọc giới có thể phong ấn lực lượng của nàng, nhưng không ngờ cuối cùng lại trở thành đồ cưới cho người khác....

Nhưng mà hối hận cũng không ích gì, tất cả chỉ có thể trách vận khí nàng quá kém.

"Thủy tổ..." Thích Dung vừa định dò hỏi hai lão nhân, lại thấy hai người kia mắt sáng lên nhìn Mộ Như Nguyệt, thậm chí còn có chút kích động.

Không sai, xác thực là kích động!

Hôi Ưng mặt lạnh giờ phút này cũng trở nên kích động.

"Nguyệt Tôn", ánh mắt Hồng Vận ai oán nhìn Mộ Như Nguyệt, "Tiểu tử La Âm nói ngươi đã sớm tới học phủ, tại sao không muốn đi gặp chúng ta? Vì gặp được ngươi, chúng ta chỉ có thể ra đây."Nguyệt Tôn?

Sắc mặt Thích Dung cứng lại rồi.

Nàng mới là Nguyệt Tôn? Vậy những gì mình làm rốt cuộc là cái gì? Vì một Nguyệt Tôn giả mạo mà muốn Nguyệt Tôn thật giao linh hồn cho nàng?

Thân thể già nua run rẩy mãnh liệt, Thích Dung chỉ hi vọng bản thân có thể ngất đi....

So với Thích Dung, Võ Nghi rõ ràng đã bị kinh hách đến cực hạn, mặt hắn tái nhợt nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, trong lòng hối hận chưa từng có!

Hắn hối hận đã nhận Lâm Nhược Ảnh làm đồ đệ, càng hối hận có ý muốn trả thù nàng.... Nếu nàng là Nguyệt Tôn, vậy cả Trung Châu học phủ đều là của nàng, đừng nói chỉ giết một người, cho dù giết một trăm người, chỉ cần nàng muốn cũng không ai dám nói một câu.

Nhưng cuối cùng bọn họ đã làm cái gì?

Võ Nghi cứng đờ nhìn Tống Nhiên sắc mặt thản nhiên, nở nụ cười khổ. Nhìn bộ dáng bình tĩnh của lão nhân này, phỏng chừng đã sớm biết chuyện này.

Chỉ có hắn chẳng hay biết gì.

"Tìm ta có việc?" Mộ Như Nguyệt nhướng mày, quét mắt về phía Hồng Vận, "Bất quá, ta không nhớ rõ ngươi là ai..."

Hồng Vận suýt chút nữa muốn khóc: "Nguyệt Tôn, ta là Hồng Vận, thuộc hạ trung thành của ngươi a, chẳng qua ta già đi một chút thôi, kỳ thật vẫn còn phong thái phong lưu phóng khoáng như ngàn năm trước a."

Trải qua ngàn năm, bọn họ đã sớm già đi, còn nàng vẫn trẻ đẹp như cũ....

"Cái này...." Mộ Như Nguyệt lắc đầu, "Ta không biết gì hết, các ngươi tìm ta có chuyện gì sao?"

"Thật ra... thật ra cũng không có việc gì", Hồng Vận cười ha hả nói, "Chỉ là muốn gặp ngươi, mặt khác, ta muốn biết Tử Hoàng có ở bên cạnh ngươi hay không."

Tử Hoàng?

Nháy mắt, mọi người đều nhìn về phía Mộ Như Nguyệt, La Âm và Tống Nhiên cũng không ngoại lệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.