Chương trước
Chương sau
Một cỗ lực lượng kinh người bỗng nhiên tiến đến, mọi người nhịn không được cả kinh, ánh mắt kinh ngạc nhìn ra phía ngoài cửa....

Sắc mặt Lam Nguyệt đại biến, bỗng nhiên trở nên âm trầm, đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh, mấy lão gia hỏa đó sao lại xuất quan? Không phải sư phụ nói sẽ không có bất kì chuyện gì xảy ra sao? Hiện tại chỉ sợ không xong rồi....

"Ha ha!" La Âm ngửa đầu cười to hai tiếng, ánh mắt đắc ý liếc Thích Dung, nhanh chóng ra ngoài nghênh đón.

Những người khác hai mặt nhìn nhau, cũng đi theo hắn ra khỏi mật thất.

Trên không trung, hai thân thể trong suốt lẳng lặng đứng, một người áo đỏ, nét mặt tươi cười, còn một người khác mắt như chim ưng, cực kì sắc bén. Hai người này đều có khí thế cường đại, cường đại đến mức khiến người khác động dung.

"La Âm, còn không mau ra gặp chúng ta!"

Nam nhân áo bào xám tro nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt, lạnh giọng quát.

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, viện trưởng một thân áo trắng nhanh chân đi ra, cung kính nói: "Tham kiến Hồng Vận thủy tổ, Hôi Ưng thủy tổ."

"Ừ", vẻ mặt Hôi Ưng không có biểu tình gì, gật đầu nói: "La Âm, người ta muốn gặp đâu?"

"Cái này..." La Âm ngẩng đầu nhìn Hôi Ưng, cẩn thận nói, "Thủy tổ, mấy ngày nay đã xảy ra một chút chuyện."

"Đừng nói nhảm nữa!" Hôi Ưng cau mày, sắc bén nói, "Chúng ta không thể ở lại đây quá lâu, nhanh nhanh dẫn chúng ta đi gặp nha đầu kia."

Thời điểm La Âm muốn mở miệng, Thích Dung mang theo Lam Nguyệt bước ra, ánh mắt kích động: "Vãn bối Thích Dung tham kiến hai vị thủy tổ."

Ở học phủ, chỉ có một mình viện trưởng có thể gặp hai vị thủy tổ, dù nàng là sư bá của viện trưởng cũng không có tư cách gặp mặt hai người họ.

Hôi Ưng càng cau mày chặt hơn, đáy mắt lộ rõ không kiên nhẫn.

"Khụ khụ!" Hồng Vận liếc nhìn vẻ mặt tức giận của Hôi Ưng, ho khan hai tiếng, "Ngươi tên Thích Dung phải không? Ha ha, hiện tại chúng ta không có thời gian nói chuyện với ngươi, đúng rồi, La Âm, Nguyệt Tôn đang ở đâu? Không biết vị nào là Nguyệt Tôn?"Khi nói chuyện, ánh mắt hắn nhìn quanh bốn phía, thời điểm nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, hắn ngẩn ra.

Nữ tử một thân bạch y như tuyết, không dính bụi trần, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời, ngũ quan tinh xảo như điêu khắc.

Một đầu tóc đen xõa dài bay bay trong gió, thân thể thon dài hoàn mỹ, đôi bàn tay đẹp như hai khối mỹ ngọc.

Nhưng càng khiến người ta chấn động hơn chính là khí thế của nàng.

Hàn ý nhàn nhạt bao phủ quanh thân, đôi mắt đen như đại dương mênh mông hấp dẫn tâm hồn người khác, lại bình tĩnh như không hề có chút gợn sóng.

Rõ ràng chỉ là trung cấp thiên phú nhưng ánh mắt kia đã có khí phách bệ nghễ thiên hạ, giống như vương giả cao cao tại thượng, một thân khí thế không ai sánh bằng.

Giống!

Quá giống!

Hồng Vận hung hăng hít một ngụm khí.

Bất luận là dung mạo hay khí thế đều không khác gì nữ tử ngàn năm trước đứng trên đỉnh cao, tựa hồ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra linh hồn nàng trong cơ thể này....

"Hai vị thủy tổ, ta biết Nguyệt Tôn là ai." Trong lòng Võ Nghi vui sướng, khó có cơ hội gặp hai vị thủy tổ, sao hắn có thể không tranh thú chứ? Huống chi...

Ánh mắt âm lãnh quét về phía Mộ Như Nguyệt, Võ Nghi cười lạnh.

Lần này có thủy tổ ủng hộ, La Âm có muốn bảo hộ nàng cũng không được....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.