"Không! Đây không phải lý do!"
Phượng Kinh Thiên từ trên mặt đất đứng dậy, ánh mắt thị huyết gắt gao nhìn Lam Nguyệt, nắm chặt nắm đấm, cắn răng nói: "Lam Nguyệt, nói, rốt cuộc mục đích của ngươi là gì?"
Lam Nguyệt cười lạnh: "Phượng Kinh Thiên, ngươi cho rằng ta còn có mục đích gì khác? Ta chính là không muốn nàng sống tốt, ta không có được tình yêu của ngươi, ta cũng sẽ khiến nàng không hưởng thụ được ôn nhu của phu quân, ta làm nhiều chuyện như vậy chính là muốn phá hoại bọn họ, làm nàng thương tâm muốn chết, thừa nhận thống khổ, lý do này, còn chưa đủ sao?"
Nàng điên cuồng rống to, càng nói, nước mắt càng chảy nhiều, trong lòng là nỗi bi ai mãnh liệt...
Phượng Kinh Thiên, ngươi vì muốn biết mục đích của ta mà không tiếc quỳ xuống cầu xin, nhưng mà ta tuyệt đối không nói cho ngươi biết!
"Lam Nguyệt!!!"
Phượng Kinh Thiên nắm chặt nắm đấm, toàn thân run lên, hai mắt đỏ như máu trừng Lam Nguyệt, tiếng rống phẫn nộ vang vọng chân trời...
"Ngươi lừa gạt ta!"
Nữ nhân này, thế nhưng lừa gạt hắn!
Nói cái gì mà ghen ghét Mộ Như Nguyệt, hắn tuyệt đối không tin đây là mục đích của nàng, nếu không có người ở sau lưng giúp đỡ, chỉ dựa vào một Lam Nguyệt thì sao có thể làm được đến tình trạng này? Người ẩn phía sau kia mới là tin tức mà Phượng Kinh Thiên muốn đạt được.
"Nói cho ta biết, mục đích của ngươi là gì!"
Phượng Kinh Thiên vươn tay hung hăng bóp cổ Lam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878356/chuong-412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.