Tiêu Phong!
Hai chữ này giống như một cái búa tạ đập vào lòng Mộ Như Nguyệt, dung nhan tuyệt sắc vốn lạnh nhạt đã có biến hóa, thậm chí hô hấp cũng dồn dập vài phần."Ngươi nói ai? Tiêu Phong? Ngươi biết Tiêu Phong ở đâu?"
Giờ khắc này đôi mắt bình tĩnh như nước của nữ tử bắt đầu nổi lên gợn sóng, nhìn chằm chằm lão nhân trước mặt.
Sau khi đại ca đến Trung Châu liền cùng Dạ Vô Trần tách ra, lấy thực lực của hắn, làm sao có thể không khiến người ta lo lắng? Hiện tại biết được tung tích của hắn rồi, Mộ Như Nguyệt không kìm nén được kích động trong lòng....
"Tiểu tử Tiêu Phong kia rất hợp khẩu vị của ta, ta đã nhận hắn làm đồ đệ, hiện tại hắn đang ở Tiêu gia, mà điều kiện hắn chịu đến Tiêu gia chính là tìm ngươi..."
Tiêu gia Trung Châu và Tiêu gia Thánh cảnh có khoảng cách rất lớn về thực lực...
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trầm xuống: "Ngươi nói là cái Tiêu gia đã đuổi Tiêu Vân lão tổ ra khỏi Trung Châu kia?"
Có lẽ vì chuyện Tiêu Vân, Mộ Như Nguyệt không có hảo cảm gì với Tiêu gia Trung Châu, lúc là một thiên tài thì được gia tộc coi trọng, sau khi bị hãm hại trở thành phế vật thì bị gia tộc vứt bỏ, rất khó khiến nàng có ấn tượng tốt được.
Tựa như cảm nhận được Mộ Như Nguyệt bất mãn với Tiêu gia, Tiêu Bạch Hiên không cần nghĩ cũng biết là vì lý do gì, dù hắn là người Tiêu gia cũng cảm thấy cực kì khinh thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878337/chuong-393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.