Chẳng lẽ là cốt nhục lưu lạc bên ngoài của Tử gia?
Trong lòng Mộ Như Nguyệt bỗng nhiên nhảy dựng.
Nếu Dạ Vô Trần là chuyển thế của Tử Hoàng, dung mạo giống hệt kiếp trước, vậy thì không biết chừng Tử Thiên Cảnh là cốt nhục lưu lạc bên ngoài của Tử gia.
Chẳng qua đây cũng chỉ là suy đoán trong lòng nàng thôi, cho nên nàng cũng không nói ra nghi hoặc này....
Đúng lúc này, cửa phòng bất chợt bị đẩy ra, Dạ Vô Trần nhăn mày, ánh mắt âm trầm quét về phía cửa, dừng lại trên thân ảnh già nua kia.
Thần sắc Võ Nghi thản nhiên, phất phất vạt áo đi vào phòng.
"Dạ Vô Trần, ngươi quả nhiên ở đây, ta chỉ có một câu muốn hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý cưới Nhược Ảnh hay không? Nàng vì ngươi mà bị thương nghiêm trọng như vậy, sao ngươi có thể thờ ơ?"
"Phụt!"
Hắn còn chưa dứt lời, một tiếng bật cười từ bên cạnh truyền đến.
Ánh mắt Võ Nghi bỗng sắc bén nhìn sang phía thiếu niên tuấn mỹ đang cười nhạo báng bên cạnh.
"Ngươi cười cái gì?"
"Ta cười cái đồ giày rách vô liêm sỉ Lâm Nhược Ảnh kia, đừng nói là Dạ Vô Trần, dù là khất cái cũng không cần", Tử Thiên Cảnh mỉm cười, châm chọc, "Mà ngươi còn vọng tưởng đưa cái giày rách kia cho hắn, cho nên ta không nhịn được mới bật cười."
Vừa đuổi đi một tiểu tam, sư phụ tiểu tam lại tìm đến, xem ra những người ngàn năm sau này đều thích xen vào tình cảm của người khác.
Hắn nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878324/chuong-380.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.