Chương trước
Chương sau
Tuy nàng có thể tự mình giải quyết nhưng nhìn thấy hắn trở về, nàng vẫn cảm thấy vạn phần kích động.

Chỉ vì hắn là phu quân của nàng.

Dạ Vô Trần hiểu rõ, cười nói: "Nguyệt Nhi, ta giúp ngươi thay quần áo, được không?"

"Không cần, ta có thể tự thay.""Nguyệt Nhi, ngươi là thê tử của ta, cưới ngươi về chính là để hầu hạ ngươi."

Cưới ngươi về chính là để hầu hạ ngươi.....

Cho dù Mộ Như Nguyệt mạnh mẽ đến đâu cũng chỉ là một nữ nhân, đối với lời nói nhỏ nhẹ của nam nhân mình yêu không thể không cảm động....

Trong sân, một thiếu niên đứng đưa lưng về phía cửa, thân hình thon dài dưới ánh mặt trời tạo thành một cái bóng thật dài, mái tóc nhẹ bay trong gió lộ ra cảm giác lười biếng tôn quý không nói nên lời.

Kẽo kẹt!

Nghe tiếng cửa mở, thiếu niên quay đầu lại, cười tươi sáng, không nháy mắt nhìn chằm chằm nữ tử vừa bước ra: "Ngươi ra rồi? Ta ở đây chờ các ngươi đã lâu."

Mộ Như Nguyệt nhìn thiếu niên đứng trong nắng sớm, trong lòng xẹt qua một cảm giác quái dị, thật giống như bọn họ đã quen biết từ rất lâu rất lâu rồi....

"Không được nhìn hắn!"

Bên hông hơi căng thẳng, tiếng nam nhân bá đạo truyền vào tai.

Dạ Vô Trần rất ghen tuông, vừa rồi Nguyệt Nhi lại thâm tình chăm chú nhìn thiếu niên kia, làm hắn phảng phất như bị ngâm vào lu giấm, cả người đều là vị chua.

Bất quá, sự phức tạp trong mắt Mộ Như Nguyệt rơi vào mắt Dạ Vô Trần lại bị hắn ngộ nhận là thâm tình....

"Vô Trần, ngươi lại làm sao vậy?" Mộ Như Nguyệt nghi hoặc nhìn Dạ Vô Trần, khẽ cau mày, gia hỏa này hôm nay lại uống lộn thuốc.

"Muốn nhìn thì nhìn ta, dù sao cũng không được nhìn hắn."

Dạ Vô Trần ôm chặt eo Mộ Như Nguyệt, giọng điệu cường thế bá đạo.

Tử Thiên Cảnh làm như không nhìn thấy Dạ Vô Trần ghen tuông, vẻ mặt dịu dàng đi về phía Mộ Như Nguyệt: "Ngươi hẳn là đói bụng rồi? Không bằng hôm nay chúng ta cùng đi ăn cơm?"

Đối với người có cấp bậc cao như bọn họ đã có thể không dính khói lửa phàm tục, nhưng ăn cơm cũng là một loại hưởng thụ, cho nên dù đã tu luyện đến cấp thiên phú, thời điểm không có việc gì cũng sẽ đi ăn cơm.

"Ta đã chuẩn bị đồ ăn sáng đặt trong phòng ngươi rồi, chúng ta cùng đi đi."

Phòng Nguyệt Nhi?

Chuông cảnh báo trong lòng Dạ Vô Trần vang lên, đôi mắt tà khí tràn ngập cảnh giác nhìn Tử Thiên Cảnh.

Hắn có thể tùy tiện ra vào phòng Nguyệt Nhi?

Đây chính là tín hiệu nguy hiểm.

Tuy hắn tin tưởng Nguyệt Nhi nhưng ai biết tiểu tử này có nhìn lén Nguyệt Nhi tắm rửa thay quần áo hay không? Lấy cái đức hạnh này của hắn, phỏng chừng không có gì không làm được....

"Vô Trần, chúng ta cùng nhau qua đó đi." Mộ Như Nguyệt cầm tay Dạ Vô Trần, cười nói.

Nghe vậy sắc mặt Dạ Vô Trần mới nhu hòa lại, cầm lấy tay Mộ Như Nguyệt, cười ôn nhu: "Tốt, ngươi nói cái gì chính là cái đó."

Tử Thiên Cảnh cười lười biếng, cơ hội cả nhà cùng nhau ăn cơm như vậy, hắn đã chờ quá nhiều năm....

Nhưng mà có một số việc lại lệch khỏi quỹ đạo dự liệu của Tử Thiên Cảnh..."Ngươi rốt cuộc có ý tứ gì!" Nhìn Dạ Vô Trần phân cách mình ra một cái bàn khác, Tử Thiên Cảnh hung hăng cắn răng, phẫn nộ rống lên.

"Ý tứ rất đơn giản", Dạ Vô Trần tươi cười, không nhanh không chậm nói, "Phu thê chúng ta dùng bữa, không cần ngươi tới quấy rầy."

Lửa giận trong lòng Tử Thiên Cảnh hừng hực thiêu đốt, hung hăng trừng mắt nam nhân tà mị này: "Nàng là tức phụ của ngươi, cũng là mẫu thân của ta! Ta cùng mẫu thân ngồi ăn cơm cùng nhau có gì không đúng?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.