Cảm thấy Tống Nhiên nói có lý, viện trưởng gật gật đầu, đột nhiên hắn nghĩ tới cái gì, hung ác trừng mắt Tống Nhiên: "Ngươi nói nàng nịnh nọt ta? Ngươi dám nói nàng vuốt mông ngựa! Nha đầu kia rõ ràng nghe đại danh của ta nên mới đến Trung Châu học phủ, lúc nàng nói lời này biểu tình rất thành khẩn, sao có thể là vuốt mông ngựa?"
Nghĩ đến Nguyệt Tôn đã sớm biết đại danh của mình, viện trưởng dương dương tự đắc, không có gì làm hắn thống khoái hơn hôm nay.
"Tống Nhiên, ngươi có thể cút về đan đường rồi, chiếu cố nha đầu kia cho tốt, ai dám khi dễ nàng, trực tiếp giết cho ta."
Nói xong lời này, viện trưởng đắc ý ngẩng cao đầu đi thẳng về phía trước.
Vẻ mặt Tống Nhiên cạn lời, làm người tự kỷ đến trình độ này, có thể không khiến người ta bội phục sao?
Hắn thở dài một tiếng, xoay người đi về phía đan đường...
Nhưng mà Tống Nhiên vừa bước một chân vào cửa đã nhìn thấy một lão giả sắc mặt xanh mét ngồi trên ghế chờ hắn về, hắn bất giác ngẩn ra một chút: "Võ Nghi, ngươi tới đây làm gì?"
"Làm gì?" Võ Nghi cười lạnh, "Tống Nhiên, chẳng lẽ ngươi không biết đệ tử tên Mộ Như Nguyệt trong đan đường của ngươi để cho ma thú của nàng đánh Mạc Ly tàn phế?"
"Mạc Ly, tàn phế?" Tống Nhiên ngẩn ra, bỗng nhiên cười ha ha, "Hỗn đản Mạc Ly này cư nhiên tàn phế rồi? Ha ha, thật sự là một tin tức tốt, đại khoái nhân tâm!""Tống Nhiên!"
Phanh!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878301/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.