Chương trước
Chương sau
Trong viện của trưởng lão đan đường, Tống Nhiên ngồi ngay ngắn trong nhà, thất thần nhìn về phía ngoài cửa, khuôn mặt già nua có chút cấp bách.

Đột nhiên, dưới bầu trời đầy nắng, một thân ảnh bạch y xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Hai mắt Tống Nhiên sáng lên, vội vàng tiến lên túm chặt tay thiếu nữ kéo vào trong nhà: "Tới tới tới, nha đầu, mau ngồi đi."

Mộ Như Nguyệt bị hắn ấn vào ghế, ngẩng đầu nhìn lão nhân tươi cười đầy mặt, nhàn nhạt hỏi: "Tống lão, ngươi gọi ta tới có chuyện gì?"

"Cái này sao, ha hả..." Tống Nhiên xoa xoa nắm tay, cười ha hả nói, "Nha đầu, đan đỉnh phượng hoàng của ngươi là từ đâu có được?""Đan đỉnh?"

"Đúng vậy, chính là đan đỉnh phượng hoàng trong tay ngươi."

Mộ Như Nguyệt đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn gương mặt tươi cười của lão giả, trong lòng chấn động.

Lão gia hỏa này cư nhiên biết đan đỉnh phượng hoàng?

Đan đỉnh phượng hoàng chỉ là một cái đan đỉnh được truyền miệng mà thôi, vì sao hắn lại biết đan đỉnh phượng hoàng thật sự tồn tại?

Tống Nhiên vẫn luôn quan sát sắc mặt Mộ Như Nguyệt, lúc nhìn thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt nàng, trong lòng hắn thất vọng thở dài.

Lúc đầu hắn còn tưởng rằng có đan đỉnh phượng hoàng trong tay, thiếu nữ này nhất định sẽ có quan hệ gì đó với Nguyệt Tôn, xem ra nàng cũng chỉ tình cờ có được đan đỉnh, cũng ko biết cách sử dụng chân chính của thần đỉnh.

"Nha đầu, ngươi biết đan đỉnh phượng hoàng tôn quý thế nào không? Đan đỉnh phượng hoàng là một thần khí!" Thanh âm Tống Nhiên hơi kích động, run run nói, "Thần khí a, trên đời chỉ có được mấy thứ như vậy thôi, nghe nói đan đỉnh phượng hoàng này là đan đỉnh duy nhất trên thế gian này có thể luyện chế đan dược cấp thần giai, những loại đan đỉnh khác căn bản không chịu nổi lực lượng của đan dược thần giai."

Mộ Như Nguyệt lập tức như lâm đại địch, vội vàng nắm chặt túi càn khôn trong tay áo mình, y hệt như Tống Nhiên muốn cướp đồ của nàng vậy.

Tống Nhiên ngơ ngác chớp chớp mắt, bất đắc dĩ nhìn thiếu nữ trước mắt, giọng điệu có chút ai oán: "Nha đầu, lão phu là loại người thấy tài sáng mắt sao? Nếu ta muốn cướp đoạt đồ của ngươi cũng không đợi đến bây giờ, càng sẽ không nhiều lời với ngươi như vậy."

Mộ Như Nguyệt ngẫm lại thấy cũng đúng, nàng buông tay ra, lẳng lặng nghe lão nhân giải thích.

"Đan đỉnh phượng hoàng không phải bất kì ai cũng có tư cách khống chế, cho nên nha đầu ngươi có thể được đan đỉnh phượng hoàng chấp nhận, vận khí không tồi." Tống lão lắc lắc đầu, bất giác có chút ghen ghét nhìn Mộ Như Nguyệt.

Vận khí nha đầu này thật sự quá tốt, ngay cả bảo vật đan đỉnh phượng hoàng cũng có được.

"Đan đỉnh phượng hoàng này là người khác đưa cho ta." Mộ Như Nguyệt nhướng mày, nếu không phải năm đó nàng tham gia đan hội, cũng sẽ không có được đan đỉnh phượng hoàng này.

Sắc mặt Tống Nhiên hơi cứng lại, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng.

Hắn thật muốn một cái tát chết nữ nhân trước mắt này!

Người khác đưa cho nàng? Đây rõ ràng là trần trụi khoe khoang!

"Đan đỉnh phượng hoàng là thần khí ngàn năm trước Nguyệt Tôn sử dụng, cũng bởi vì nó là của Nguyệt Tôn nên người đời đều biết, nhưng mà từ sau khi Nguyệt Tôn mất, đan đỉnh phượng hoàng cũng không rõ tung tích, không ngờ ta lại may mắn thấy được, sinh thời có thể gặp được vũ khí cường giả từng sử dụng, cuộc đời này không còn gì tiếc nuối."

Tống Nhiên có chút cảm khái, nếu một ngày nào đó có thể nhìn thấy cửu thiên long viêm kiếm, có lẽ hắn sẽ hạnh phúc đến ngất xỉu đi.....

"Thì ra là đồ của Nguyệt Tôn." Mộ Như Nguyệt lĩnh ngộ gật gật đầu.

Khó trách đan đỉnh phượng hoàng lại nhận nàng, trong đó còn có duyên cớ như vậy....
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.