Chương trước
Chương sau
Triệu Khuynh Tuyết gắt gao cắn môi, ánh mắt oán hận trừng Mộ Như Nguyệt, nàng có một phu quân ưu tú như thế còn chưa đủ sao? Vì sao còn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt?

"Ha ha ha!" Mạc Ly cười điên cuồng, "Tiểu tử, ngươi thật cao ngạo khiến ta cũng không thể không bội phục, đáng tiếc a đáng tiếc, đây là Trung Châu học phủ, không chấp nhận ngươi làm càn! Mà ta, chẳng những là đan đường Đường chủ, còn là sư phụ của các ngươi, phụ trách dạy dỗ các ngươi trong thời gian học thuật luyện đan, nhưng ngươi lại không biết tôn sư trọng đạo!"

Đã bao nhiêu năm? Đã bao nhiêu năm hắn không gặp một đệ tử không thèm để mình vào mắt như thế? Tốt, rất tốt, một khi đã như vậy, hắn sẽ khiến thiếu niên này hiểu rõ thân phận mình một chút!"Người tới, đem tiểu tử này..."

"Khoan đã!"

Lời còn chưa dứt đã bị một tiếng quát cắt ngang, đem lời hắn muốn nói chặn trong cổ họng.

Mạc Ly ngẩng đầu quét mắt về phía Mộ Như Nguyệt, lạnh giọng nói: "Ngươi muốn nói cái gì? Chờ giải quyết hắn xong, ta lại tìm ngươi tính sổ!"

Ánh mắt Mộ Như Nguyệt lạnh băng quét về phía Mạc Ly, cười lạnh nói: "Giữa các đệ tử không được đánh nhau, nếu đánh nhau sẽ bị trục xuất khỏi học phủ? Thật không biết vì sao Nguyệt Tôn lại định ra một quy củ như thế, loại quy định quá vô lý."

"Hừ", Mạc Ly hừ lạnh nói: "Quy định này đương nhiên không phải Nguyệt Tôn đặt ra, là học phủ chúng ta đặt ra nhằm duy trì học tập và sinh hoạt ở đây, dù vậy thì sao? Tiểu nha đầu, ngươi khinh thường Nguyệt Tôn sao?"

Mộ Như Nguyệt nhếch môi, chỉ cần biết quy định kia không phải mình kiếp trước đặt ra là đủ rồi. Nhưng mà nàng còn chưa mở miệng, đã bị câu nói kế tiếp của Mạc Ly làm ngây ngẩn.

"Tiểu nha đầu, ta biết đại lục này có rất nhiều người đố kỵ Nguyệt Tôn, bởi vì ngàn năm trước nàng cùng Tử Hoàng là một đôi thần tiên quyến lữ, còn có một hài tử đáng yêu, hơn nữa, trong mấy ngàn năm qua nàng là thần thoại siêu việt trong giới đan dược sư, là cường giả đạt trình độ luyện đan gần tới cấp thần giai nhất!  Cho nên, ngươi có tư cách gì khinh thường Nguyệt Tôn? Đừng vọng tưởng so sánh với nàng, ngươi vĩnh viễn đều thua kém!"

Mạc Ly cau mày, hắn khinh thường nhất chính là loại đệ tử không thức thời này, không nhìn xem mình là thân phận gì cũng dám khinh thường Nguyệt Tôn.

Nghe lời này, Mộ Như Nguyệt trợn tròn mắt, nàng khi nào khinh thường chính mình?

Tử Thiên Cảnh nhìn Mạc Ly, nhịn không được cười lên, nụ cười kinh diễm treo ở khóe môi rung động lòng người.

Nếu sau này hắn biết nàng là Nguyệt Tôn chuyển thế, không biết sẽ nghĩ gì, phỏng chừng sẽ xấu hổ đến nỗi hận không thể đào cái lỗ mà chui xuống đi, còn tốt hơn ở chỗ này mất mặt xấu hổ...

Cảnh cáo nàng đừng so sánh với bản thân mình? Ngoại trừ tên ngốc này còn ai có thể nói ra lời này?

"Tiểu nha đầu, ngươi muốn cứu hắn?" Mạc Ly hơi nheo mắt, đảo qua dung nhan tuyệt sắc của thiếu nữ, "Cũng không phải không thể, ta có thể cho ngươi một cơ hội, mấy ngày nữa sẽ có cuộc khảo thí đan đường, nếu ngươi có thể thông qua cuộc khảo thí này ta sẽ để các ngươi tiếp tục ở lại đan đường, học viên mới không được tham gia khảo thí nhưng ta có thể phá lệ cho ngươi tham gia."

Khảo thí đan đường rất đơn giản, chỉ luyện chế một ít đan dược thôi, nhưng mà, cấp bậc và tên loại đan dược thì vào ngày khảo thí mới công bố.

Nàng là một người vừa nhập học ở đan đường, dù có thiên phú hơn người, thông qua khảo hạch, nhưng hiện tại cũng không có thành tựu gì quá lớn
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.