Chương trước
Chương sau
"Thanh Nhi!" Mộ Như Nguyệt quét mắt Diêu Vân Thanh, khẽ cau mày, nhưng cũng không nói gì.

Trong mắt thiếu niên này, nàng không nhìn thấy bất kì sự ái mộ gì, nhưng lại có nồng đậm lưu luyến không muốn xa rời, cái loại lưu luyến này chỉ có nhi tử và mẫu thân mới có....

"Chúng ta đi thôi, Tử Thiên Cảnh, nếu ngươi muốn đi cùng thì nhanh đuổi kịp."

Tử Thiên Cảnh cong môi cười, nụ cười lười biếng xinh đẹp, ánh mắt si ngốc vẫn luôn nhìn về phía thiếu nữ xấp xỉ tuổi mình."Gọi ta là Cảnh Nhi, được không?"

Mộ Như Nguyệt muốn nói gì, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của đối phương, không biết sao lại mềm lòng: "Cảnh Nhi, chúng ta đi."

Tử Thiên Cảnh nở nụ cười thỏa mãn, ngàn năm sau vẫn có thể gặp nàng, thật tốt...

Triệu Khuynh Tuyết thấy trong mắt thiếu niên chỉ có Mộ Như Nguyệt, ảo não giậm chân, giờ phút này, trong lòng nàng sinh ra cảm giác ghen ghét.

Nàng quả thật ghen ghét Mộ Như Nguyệt.

Thiếu niên bạc y kia quá mức tuấn mỹ, khí chất vừa tôn quý vừa lười biếng, hoàn mỹ đến mức khiến người ta kinh ngạc cảm thán, nhưng mà trong mắt thiếu niên tựa như chỉ có bóng dáng một người kia.

Những người khác sao có thể không ghen ghét được?

"Mộ Như Nguyệt, ngươi đã có chồng rồi còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu nam nhân của ngươi biết, có thể vứt bỏ ngươi hay không?" Triệu Khuynh Tuyết cười lạnh.

Nàng đã từng gặp nhiều nam nhân như vậy, cũng chỉ có vị cô gia của Tiêu gia kia là tuấn mỹ nhất, tựa như thần tiên, lại tà mị cường đại như tu la, sợ là trên thế gian này chỉ có một.

Nam nhân kia đã có thê tử, hơn nữa thân phận quá cao, cho nên Triệu Khuynh Tuyết không dám có ý nghĩ không an phận với hắn. Nàng cũng không muốn làm tiểu thiếp của người ta, càng không muốn đi câu dẫn nam nhân đã có vợ.

Hiện tại, vị thiếu niên Tử Thiên Cảnh kia cũng tuấn mỹ, ưu tú không kém vị cô gia Tiêu gia lắm, so với Tiêu Phong còn hoàn mỹ hơn rất nhiều, nếu có thể gả cho thiếu niên này, cuộc đời này không uổng.

Còn Mộ Như Nguyệt... một nữ nhân đã có chồng mà thôi, không đáng giá trở thành đối thủ của nàng, nếu Tử Thiên Cảnh biết nàng đã có chồng còn đi câu dẫn hắn, tất nhiên sẽ cảm thấy khinh thường nhân phẩm của nữ nhân kia.

Mà nàng, dù không có nhan sắc khuynh quốc khuynh thành, cũng không có thiên phú kinh người, nhưng không phải nam nhân luôn thích nữ nhân ôn nhu thanh thuần sao? Huống chi, hiện giờ nàng còn là tiểu thư Triệu gia....

Triệu Khuynh Tuyết chậm rãi thu hồi suy nghĩ, nhìn theo hướng mấy người rời đi, trong mắt xẹt qua một tia sáng.

Phòng tu luyện có nguyên khí nồng đậm hơn bên ngoài, nếu ở đây tu luyện nhất định sẽ tiến bộ không ít, trong phòng chỉ có duy nhất một cái giường, ngoài ra không còn vật gì khác.

Ban đêm, thâm trầm, yên tĩnh như nước.

Mộ Như Nguyệt lẳng lặng ngồi xếp bằng trên giường, nhàn nhạt nguyên khí theo thất khiếu (2 tai, 2 mắt, 2 lỗ mũi, miệng) tiến vào cơ thể, đột nhiên, nàng mở to mắt, phóng ra một trận cuồng phong về phía vị khách không mời mà đến này.

Thời điểm đầu ngón tay nàng sắp chạm vào đôi mắt đối phương, bỗng dừng lại.

Dưới ánh trăng, dung nhan tuấn mỹ của thiếu niên nở nụ cười nhạt, gió đêm phất qua, bạc y nhẹ bay, thân ảnh thon dài đứng dưới trăng tựa như trích tiên, đẹp không sao tả xiết.

Dung nhan của thiếu niên làm Mộ Như Nguyệt bỗng cảm thấy hoảng hốt, không biết vì sao cảm giác quen thuộc kia thế nào cũng không mất đi được...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.