Chương trước
Chương sau
"Đa tạ giám khảo gia gia." Triệu Khuynh Tuyết cười khẽ, dịu dàng nói.

Nghe giọng nói nhỏ nhẹ, mảnh mai này, bất kì ai cũng không thể sinh ra ác cảm, quan chủ khảo cũng thế, hắn lập tức có hảo cảm với cô nương xinh đẹp biết lễ nghi này.

"Giám khảo gia gia, vừa rồi không phải ta cố ý khiêu khích", đôi mắt Triệu Khuynh Tuyết rưng rưng, điềm đạm đáng yêu nói, "Bạch y cô nương kia, ta cùng ca ca nàng thật lòng yêu nhau đến chết không phai, nhưng nàng cùng cha mẹ nàng gậy đánh uyên ương chia cắt chúng ta, lúc đó ta chỉ là một dưỡng nữ của Ngô gia, mà nàng lại là người của Tiêu gia Thánh cảnh, ghét bỏ ta thân phận thấp, không muốn ta trở thành con dâu của Tiêu gia."

Có lẽ vì nói đến chỗ thương tâm, Triệu Khuynh Tuyết bất giác lệ rơi đầy mặt, một đôi mắt tràn đầy bi thương đau đớn.

Giọng nàng cũng không nhỏ cho nên mọi người đều nghe rõ ràng, lập tức, mọi người đều hướng ánh mắt phẫn nộ về phía Mộ Như Nguyệt.

"Tiêu gia Thánh cảnh? Đó là chỗ nào?" Một thanh niên mặc hoa phục cười lạnh, khinh thường nói, "Ta chưa từng nghe nói đến Tiêu gia Thánh cảnh gì."

Trong mắt Triệu Khuynh Tuyết hiện lên một tia ngoan độc, khuôn mặt thanh tú lại tràn đầy ủy khuất: "Thánh cảnh là một nơi ở bên ngoài Trung Châu, gia chủ Tiêu gia là một cường giả thiên phú sơ cấp, ở đó Tiêu gia cường đại nhất, mà dưỡng phụ của ta Ngô gia chỉ là một gia tộc nhỏ mà thôi, làm sao có thể vào mắt Tiêu gia? Ta cùng Tiêu Phong đại ca thật lòng yêu nhau nhưng gia thế lại kém quá xa, cuối cùng chỉ có thể mỗi người một ngã, có điều những ngày qua ta chưa bao giờ quên Tiêu Phong đại ca, cũng như hắn chưa từng quên ta."

Lời nàng nói tràn ngập ủy khuất, thần sắc kia càng làm người ta trìu mến cực kì.

"Hừ", thanh niên mặc hoa phục hừ lạnh, trào phúng nói, "Bên ngoài Trung Châu? Còn không phải là cái thế giới bị người ta khinh thường? Thì ra vị bạch y cô nương này đến từ cái nơi rác rưởi kia? Một võ giả thiên phú sơ cấp mà thôi có gì đặc biệt hơn người? Ở đại lục Trung Châu chúng ta, người thiên phú sơ cấp ở khắp nơi, hơn nữa chắc ngươi còn không biết, trong học phủ chúng ta, phần lớn đều là người trẻ tuổi cấp bậc thiên phú."

Thanh niên hoa phục mở quạt xếp ra, cười khinh thường.

"Các ngươi đúng là quá coi trọng bản thân mình, loại chuyện gậy đánh uyên ương này cũng làm được! Bất quá các ngươi không ngờ nữ tử của một gia tộc nhỏ bị các ngươi khinh thường lại là tiểu thư Triệu gia, nếu Triệu gia muốn diệt một Tiêu gia nho nhỏ quả thật là dễ như trở bàn tay, không cần tốn nhiều sức lực, nhưng cho dù các ngươi có hối hận cũng chẳng ích gì."Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt.

Trong mắt bọn họ, thiếu nữ này tất nhiên rất hối hận.

Nếu Tiêu gia kia sớm đồng ý hôn sự của Tiêu Phong cùng Triệu Khuynh Tuyết là có thể thiết lập mối quan hệ với gia tộc ở Trung Châu, đây là cơ hội bao nhiêu người thiết tha mơ ước? Cố tình Tiêu gia lại từ bỏ...

Sau khi nàng biết được thân phận của Triệu Khuynh Tuyết, trong lòng nhất định thống khổ như vạn con kiến gặm cắn.

Nhưng mà, sắc mặt thiếu nữ rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức không bình thường...

"Ba ba ba!"

Mộ Như Nguyệt cong môi cười, vỗ vỗ tay: "Không tồi, Ngô Khuynh Tuyết, không, hiện tại hẳn nên gọi ngươi là Triệu Khuynh Tuyết, lời ngươi nói quả thật không tồi, khiến ta cũng phải tròn mắt cứng lưỡi, nhưng có một câu ngươi nói không sai, Tiêu gia ta thật sự chướng mắt ngươi, trước kia là thế sau này cũng vậy, ngươi không có tư cách gả cho đại ca ta!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.