Thấy muội muội mình hiểu chuyện như thế, Triệu Thiên Minh vui mừng nở nụ cười...
Trong sơn cốc, thanh y nữ tử cười tươi như hoa, ánh mắt tò mò nhìn khắp nơi tựa như đối với tất cả mọi thứ ở Trung Châu này đều cảm thấy tò mò.
Trong lòng Mộ Như Nguyệt cũng nổi lên gợn sóng.
Không biết vì sao, Trung Châu này cho nàng một loại cảm giác rất quen thuộc, giống như nàng đã từng sinh sống ở nơi này.
"Ngươi tên Lôi Phong?" Mộ Như Nguyệt cười như không cười nhìn thanh y nữ tử bên cạnh.
Thanh y nữ tử chớp chớp mắt, cười nói: "Tên ta là Diêu Vân Thanh, tên Lôi Phong này xuất phát từ quê hương ta, dùng để chỉ người làm việc tốt nhưng không muốn để lại tên tuổi, cho nên không muốn nói ra tên mình thì sẽ nói mình là Lôi Phong."
"Quê hương của ngươi... có phải là Trung Hoa không?"
"Đúng đúng đúng, quê hương của ta chính là Trung Hoa... Ách, ngươi.... ngươi ngươi ngươi làm sao mà biết được?" Thanh y nữ tử kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Mộ Như Nguyệt, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Mộ Như Nguyệt cười nhạt nói: "Bởi vì quê hương ta cũng gọi là Trung Hoa, ở đó cũng có người gọi là Lôi Phong, Lôi Phong kia cũng là người làm chuyện tốt không muốn để lại tên...""..."
Thanh y nữ tử ngốc ngốc chớp chớp mắt, trừng to mắt không dám tin nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt như quái vật.
"Ngươi... ngươi đến từ Trung Hoa?"
Trên đời này ngoại trừ nàng còn có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878256/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.