Chương trước
Chương sau
Người muốn giết nàng, vì sao nàng phải tha cho bọn họ?

"Bất luận là Phượng gia hay Lam gia, ta đều không bỏ qua, nhưng ta có thể nể tình chuyện ở tháp cao, sẽ không đuổi tận giết tuyệt Phượng gia, ít nhất sẽ không giết Phượng Kinh Thiên, càng sẽ không lạm sát người vô tội.... Người vô tội là những người trung thành với gia chủ Phượng gia, ngoài trừ những người đó, bất cứ ai trung thành với Phượng Tường ta đều không thể buông tha, tiền bối, ta không chỉ có một mình, ta còn có rất nhiều người thân, nếu chỉ có một mình ta thì thôi, nhưng vì bọn họ, ta không thể lưu lại bất kì mối uy hiếp nào."

Nàng không sợ người khác báo thù nàng, nhưng nàng còn có chiến đội Thí Thiên, còn có người Tiêu gia, còn có Dạ Vô Trần...

Nếu nàng giết Phượng Tường, những người trung thành với hắn sẽ tìm đến Tiêu gia báo thù? Nhân số Tiêu gia đông đảo, cường giả cũng nhiều, nhưng mà không phải mỗi người đều là cường giả, những cường giả đó không thể che chở tất cả người Tiêu gia.

Cho nên, nàng không thể mạo hiểm, cũng không muốn dùng mạng của người thân để mạo hiểm....

Cho dù hai tay nhiễm đầy máu tươi, trăm ho lầm than, nàng cũng không cho phép bất kì kẻ nào tổn thương người thân của mình.

Hỏa hồn ngẩn ra, bất đắc dĩ lắc đầu.

Tính cách nha đầu này vốn là như thế, thà nhổ cỏ tận gốc cũng sẽ không lưu lại hậu hoạn, nàng sẽ không đuổi tận giết tuyệt Phượng gia đã là cực hạn, còn Phượng Tường và đám người của hắn thì không thể lưu lại.

Bất quá cũng là trừng phạt đúng tội thôi, nếu không phải hắn trêu chọc nha đầu này trước, làm sao nàng lại tức giận? Cũng may hắn đối với Phượng Tường cũng không có cảm tình gì, chỉ cần giữ được Phượng gia là đủ rồi...

"Nha đầu, ta tán thành lời ngươi nói, diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi qua lại sinh sôi, Phượng Tường tự làm tự chịu, nếu không phải hắn muốn giết ngươi thì ngươi cũng không giết hắn, cho nên chuyện này lão phu mặc kệ."

Hỏa hồn cười khổ, điều đáng tiếc duy nhất chính là Phượng gia mất đi một cường giả thiên phú, cũng may còn có tiểu tử Phượng Kinh Thiên ở đây, dựa vào thực lực của hắn muốn duy trì Phượng gia không phải việc gì khó."Vậy đa tạ tiền bối hiểu cho." Mộ Như Nguyệt cảm kích cười cười.

Mặc kệ thế nào, đối với hỏa hồn đã trợ giúp nàng, nàng vẫn rất có hảo cảm, đương nhiên không muốn vì chuyện này mà tranh cãi với hắn.

Nếu không thì dù hỏa hồn ngăn cản, nàng cũng sẽ bất chấp tất cả giết Phượng Tường...

"Lão tổ tông!" Sắc mặt Phượng Tường đại biến, vẻ mặt kinh ngạc.

Hắn trợn tròn mắt, lão tổ tông Phượng gia lại đi giúp đỡ một người ngoài? Nha đầu này rốt cuộc có lai lịch gì, vì sao lão tổ tông lại giúp nàng?

"Tiểu tử, ngươi cho rằng lão phu không biết gì sao?" Lão tổ tông lạnh lùng nhìn Phượng Tường, cười lạnh nói, "Cái gì mà lai lịch không rõ, che giấu thực lực, nha đầu này rõ ràng là bị nhi tử ngươi hạ phong ấn, vì muốn giữ nha đầu này vĩnh viễn ở lại đây, đáng tiếc nha đầu kia không muốn ở lại Phượng gia, chỉ có cách đột phá thiên phú nàng mới có thể giải trừ phong ấn, mà với tính cách của nha đầu này, nàng tuyệt đối sẽ không chủ động trêu chọc người khác, nếu ngươi không muốn giết nàng, làm sao nàng lại muốn mạng ngươi? Nếu ngươi là gia chủ Phượng gia mà còn trêu chọc phiền toái cho Phượng gia, vậy giữ lại ngươi cũng không có lợi ích gì, vì thế ta lấy thân phận lão tổ tông Phượng gia tuyên bố, Phượng Kinh Thiên là tân gia chủ Phượng gia, còn ngươi..."

Hỏa hồn hơi dừng một chút, khuôn mặt già nua trở nên nghiêm túc.

"Ngươi là người Phượng gia, vậy để lão phu tự mình tiễn ngươi một đoạn cuối cùng, coi như là giữ lại tôn nghiêm cho ngươi!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.