Trong đoạn kí ức ngắn ngủi của Nam Cung Tử Phượng, nàng tìm được tung tích của đứa bé kia, mặc kệ đứa bé kia có quan hệ gì với bọn họ, nếu bây giờ nàng đã tới Trung Châu, nhất định phải mang hắn trở về.
Mộ Như Nguyệt khẽ rũ mắt, khóe môi gợi lên nụ cười lạnh.
"Nam Cung Tử Phượng, Phượng Kinh Thiên... chướng ngại bên cạnh ta cùng Vô Trần đúng là nhiều, nhưng ta nhất định sẽ quét sạch chướng ngại để ở bên hắn!"
Không có bất kì ai có thể tách bọn họ ra.
Từ khi Mộ Như Nguyệt bị Phượng Kinh Thiên mang về Phượng gia, hắn vẫn chưa xuất hiện nữa, Mộ Như Nguyệt cũng được thanh tĩnh, vui vẻ, chỉ chuyên tâm tu luyện, nếu muốn phá giải phong ấn, biện pháp duy nhất chính là đột phá cấp thiên phú.
Có lẽ vì mệnh lệnh của Phượng Kinh Thiên, sau khi nha hoàn kia bị đuổi ra, không còn ai tới quấy rầy nàng nữa, nhưng mà, rõ ràng là sự an tĩnh này chỉ là tạm thời....
Hơi thở quen thuộc chậm rãi tới gần, khi Mộ Như Nguyệt mở mắt ra, một gương mặt tươi cười như hoa, tràn ngập mị hoặc xuất hiện trước mặt nàng.
Mộ Như Nguyệt không hề nghĩ ngợi liền vung tay công kích về phía cái khuôn mặt đáng ăn đòn kia, ai ngờ chưa đánh được đã bị hắn bắt được nắm tay.
"Nữ nhân, ngươi tới Trung Châu lâu như vậy, ta mang ngươi ra ngoài đi dạo đi."
Mộ Như Nguyệt quay đầu đi, không muốn nhìn gương mặt tươi cười yêu nghiệt kia: "Không có hứng thú."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878214/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.