Ánh mắt Mộ Như Nguyệt hơi trầm xuống, nhấc chân hung hăng đá về phía Phượng Kinh Thiên, cũng may hắn đã sớm phòng bị chiêu này của nàng, nghiêng người dễ dàng tránh né.
Hắn nhướng mày, vẻ mặt cười như không cười nhìn nữ nhân mặt lạnh trước mắt: "Nữ nhân vẫn nên thục nữ một chút thì tốt hơn, đừng cả ngày chỉ biết đá hạ thân nam nhân, đương nhiên, nếu ngươi gả cho ta, vậy cho ngươi đá một cái cũng không sao... bất quá, cách ngươi đối đãi với ân nhân cứu mạng cũng thật kì lạ."
Kỳ thực Mộ Như Nguyệt rất muốn phản bác hắn một câu, nàng cũng không bảo hắn cứu nàng, cho dù không bị Phượng Kinh Thiên gặp được, nàng đã ăn viên đan dược kia rồi nên chắc chắn ma thú không thể cảm nhận được hơi thở của nàng, không có kế sách vẹn toàn làm sao nàng có thể một mình đi gặp loại nữ nhân như Nam Cung Tử Phượng?
Trước giờ nàng luôn rất quý trọng sinh mạng mình, làm sao có thể xúc động nhất thời?
Nhưng mà Phượng Kinh Thiên cứu nàng cũng là sự thật, nàng không thể lấy oán trả ơn...
"Yêu nghiệt, ân tình này ta sẽ trả cho ngươi, nhưng ngươi đừng nghĩ trông cậy vào chuyện này mà ta có hảo cảm với ngươi, Mộ Như Nguyệt đời này kiếp này chỉ có một nam nhân, ngoài hắn ra trong lòng ta không chứa được những người khác! Càng đừng nói chuyện lấy thân báo đáp!"
Mộ Như Nguyệt ngước mắt nhìn khuôn mặt tuyệt thế của Phượng Kinh Thiên, ánh mắt kiên định.
Nụ cười trên gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tuyet-sac-dan-duoc-su-quy-vuong-yeu-phi/1878212/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.